Bảy Đêm Quái Đản - Chương 28
Cô gái trên tuyết
Vào đầu đông, nhiệt độ mỗi lúc một thấp. Lá cây rụng tơi tả trên đất, đâu đâu cũng là một bầu không khí ảm đạm bao trùm. Những cơn gió lạnh buốt cứ thổi tới tấp vào căn nhà nhỏ.
Căn phòng lúc này trống rỗng, chỉ còn lại hai người là Trương Khiết và Thạch Nham. Vương Thổ đã chết, Thẩm Thiên và Thượng Gia Bằng đi công tác, còn hai cô gái là Hà Tiểu Đình và Triệu Dục Tịnh không biết lại biến đâu mất tăm. Mọi người đều dần bỏ đi sau những lần kể chuyện và cũng không biết những lần rời đi của họ có liên quan gì đến những câu chuyện họ kể hay không. Trương Khiết và Thạch Nham trong lòng cảm thấy có gì đó không bình thường.
Thời gian trôi thật nhanh và ngày cuối tuần lại đến.
Vậy là cũng được nghỉ ngơi, Trương Khiết không ra ngoài, tự nhốt mình trong phòng và dánh CẢNH SÁT, trò chơi điện tử đã nhanh chóng làm anh quên đi những gì đã gặp phải, trở thành một người chiến sĩ kiên cường.
Trương Khiết chơi rất say mê, đột nhiên cảm giác một cơn gió lạnh thổi qua người, dường như có một người vừa lướt quanh và đứng lại ngay đằng sau lưng. Anh đột nhiên rùng mình, nín thở, quay ngoắt đầu lại, nhưng phía sau chẳng có gì ngoài cái rèm cửa không ngừng đung đưa.
Quay đầu lại, anh phát hiện màn hình máy vi tính là một màu đen sì, liền khởi động lại nhưng vẫn chẳng có tác dụng. Bật đèn thì đèn không sáng, cầm điện thoại lên gọi, điện thoại không có vạch sóng nào cả.
Rồi lại một cơn gió lạnh thổi như có một người nào đó lại vừa lướt qua, lại vẫn đứng ở phía sau lưng anh. Anh sợ hãi quay đầu lại, nhưng đằng sau anh chẳng hề có một bóng người nào.
Anh sợ hại không dám ngồi lại, vội vàng đi tìm Thạch Nham để hỏi xem có phải là cả khu nhà mất điện không?
Thấy Thạch Nham đang ở trong phòng cũng không ngừng ấn cái công tắc đèn tanh tách, Trương Khiết mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là mất điện thật.
Hai người không hề kể cho nhau nghe chuyện mình vừa gặp phải và nói chuyện rất vui vẻ. Hôm nay lại là một ngày đặc biệt – ngày tụ tập của Hội kể chuyện ma và lại tiếp tục kể lại những việc họ đã từng chứng kiến.
Hôm nay, Trương Khiết kể chuyện về cô gái tóc ngắn mà anh đã từng gặp.
Sau khi tốt nghiệp không lâu, tôi đến Thượng Hải làm việc ở một công ty thiết kế và sáng tác truyện tranh, vì chúng tôi phải thức đêm làm việc nên giám đốc cũng không khắt khe lắm về thời gian, chỉ cần hoàn thành công việc với chất lượng tốt là được.
Tôi lúc đó ở Tân Anh Trang, là một khu hẻo lánh bởi vậy cũng rất yên tĩnh. Phòng ở rất rộng, khép kín 2 tầng, gồm 2 phòng ngủ và 1 phòng khách, không hề có tiện nghi gì cả, vì vậy những thứ như tivi, điện thoại, v.v… lại càng không có. Những đồ dùng đó có hay không đối với tôi không thành vấn đề, do tính chất công việc nên tôi thích có được sự yên tĩnh và không muốn bị bất cứ ai quấy rầy.
Chủ nhà là một bà lão rất thân thiện, hiền lành khoảng hơn sáu mươi tuổi. Bà không làm khó gì khi tôi nuôi chó, chình điều này cũng là lý do để tôi tiếp tục thuê nhà của bà. Để thể hiện thiện chí của mình, tôi gửi cho bà hẳn nửa năm tiền thuê nhà và tiếp tục ở lại.
Dừng công việc đang làm dở, tôi đứng dậy vươn vai rồi kéo ghế ra ban công phơi nắng. Chuyển vào đây cũng sắp được một tháng rồi, tôi cũng thích nghi với môi trường này. Chú chó đáng yêu không biết từ đâu chui ra, nhảy lên chân tôi và ngẩng cổ lên như muốn nói “cậu chủ hãy để ý đến tôi một chút”, thấy tôi nhắm mắt và tận hưởng bầu không khí trong lành nó liền tìm một chỗ trên đùi tôi để nằm. Tôi bèn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của chú chó nhỏ, cảm nhận hơi ấm từ nó.
Ánh nắng ấm áp soi rọi qua kẽ lá, tôi đi dạo trong công viên của khu nhà, những cụ già ngồi trong công viên vui vẻ thích thú đón lấy cái ấm áp hiếm hoi của mùa đông lạnh giá, người thì tụm năm tụm bảy đánh cờ, người thì hỏi han ân cần, rồi thỉnh thoảng còn nghe thấy một vài tiếng chim thánh thót.
“Yên tĩnh quá!” Tôi lim dim đôi mắt, say sưa mơ màng…
Sống một thời gian, tôi mới phát hiện hầu hết ở đây đều là người già, thỉnh thoảng mới bắt gặp một vài người trung niên. Nhìn thấy cảnh các cụ sống chan hòa vui vẻ với nhau tôi cũng không muốn làm phiền và rất ít khi bắt chuyện với họ. Nhưng không biết sao, mỗi lần gặp các cụ tôi đều có một cảm giác “không hòa hợp” cho lắm, có thể là do người già ở đây quá nhiều. Có điều nghĩ cho cùng môi trường này cũng phù hợp với những người cao tuổi để họ dưỡng lão, cái cảm giác ấy của tôi cũng dần dần tan biến.
“Cho tôi mua nửa cái bánh loại này và hai cái bánh nhân”. Đấy tất cả những lời mà tôi nói trong một ngày. Nhưng tôi lại thích như thế, chỉ cần không bị quấy rầy là tôi có thể yên tâm hoàn thành công việc. Duy có một thứ làm tôi không thích lắm đó là giao thông gần khu nhà không thuận tiện một chút nào, mỗi ngày đều phải đi hơn một cây để đến siêu thị gần đó mua đồ.
“Thật phiền, cũng chẳng hiểu sao những người già ở đây họ lại sống được?”. Chân đi dép vải, tôi bê cốc cà phê đứng gần cửa sổ và nhìn những người già đang tản bộ trong công viên. Nếu để ý một chút sẽ phát hiện ra những người già ở đây chẳng bao giờ đi mua đồ.
Đặt cốc cà phê xuống, tôi quay người nhìn cái đồng hồ cũ kỹ treo trên tường, đã 7 giờ 8 phút rồi, đến lúc chuẩn bị bữa tối rồi…
Ngoài cửa sổ tuyết rơi nhè nhẹ, đâu đâu cũng là một màu trắng xóa.
Tôi vươn người, cuối cùng thì cũng hoàn thành xong một bức vẽ, ngắm kỹ lại cảm thấy rất ưng ý. Đứng dậy pha cốc cà phê và không quên ngó vào chiếc đồng hồ điện tử đặt ở đầu giường, lúc này đã là 2 giờ 15 sáng.
Cầm trên tay cốc cà phê nóng hổi, đi nhè nhẹ đến mở cánh cửa sổ. Không khí khô lạnh ập vào trong nhà, tôi hít thật sâu như cố tận hưởng cái lạnh buốt giá đó.
Tuyết vẫn rơi phủ trắng xóa lên cả khu nhà ở, đèn các căn hộ cũng đã tắt ngấm, không gian là một bầu u tối, chỉ có ánh sáng đỏ quạch từ những ngọn đèn đường.
Miền Nam Trung Quốc là một nơi ít khi có tuyết, tôi dắt chú chó nhỏ đi dạo quanh khu nhà để tận hưởng cái đêm tuyết rơi hiếm hoi này.
Tôi thường thức trắng đêm và có thói quen dắt chó đi chơi vào sáng sớm, thói quen này là để được hít thở sự trong lành của buổi sáng sớm, con chó của tôi cũng dần thích nghi với việc đó. Trên cong đường đầy tuyết luôn thấy vết chân dài và ngắn của hai chúng tôi.
“Soạt soạt”, bỗng tôi nghe thấy tiếng chân giẫm trên tuyết vọng lại mỗi lúc một gần.
“Muộn như thế này mà vẫn còn có người ư?” Tôi quay người hướng về phía âm thanh đó và nghĩ “không thể là kẻ trộm được!”
Qua màn tuyết trắng xóa, tôi thấy một bóng dáng nhỏ bé lung linh.
“Hình như là một cô gái…”, tôi không chắc chắn cho lắm.
Cái bóng đo bước gần đến tôi, quả nhiên là một cô gái với mái tóc ngắn. Cô ấy mặc một chiếc áo cao cổ màu trắng, chiếc quần bò bó sát người, theo sau là một con chó loài Kinh Ba trông ngồ ngộ.
“Ồ, hóa ra lại là một người dắt chó đi dạo vào sáng sớm tinh mơ, sao lại giống tôi đến thế, lại một con mèo lười ngủ ngày đây”, tôi nghĩ vậy.
Cô gái bước gần đến chỗ tôi, khi đi qua cô gái như có một chút gì đó hoảng sợ, nhưng tôi thì ngược lại, khoảng cách gần như thế này giúp tôi nhìn càng rõ hơn dung mạo ấy. Một khuôn mặt trái xoan, đôi mắt long lang, hàng lông mày cong cong, mũi cao, đôi môi nho nhỏ rất đáng yêu. Cảnh cô gái trong đêm tuyết rơi là một bức tranh đep, xao xuyến lòng người giữa cái giá lạnh mùa đông.
Quả là một cô gái xinh đẹp, tôi nhìn đờ đẫn.
“Đi, đi nào”, cô gái cúi đầu gọi nhỏ và kéo chú chó, con chó dường như đã nhìn thấy đồng loại của mình và đang lưu luyến con chó của tôi cho nên nó không đi.
Mặt tôi hơi đỏ, cố ý tránh không dám nhìn vào cô gái và chuyển ánh mắt nhìn ra chỗ khác, tôi có vẻ lóng ngóng.
“Thời tiết thật đẹp”, không được, bây giờ tuyết mới bắt đầu rơi mà. Hay “Mày áo khoác của em tươi quá!”, nhưng cô ta mặc màu trắng “Cô đẹp quá!” Ồ,t ôi đều không nói được. Nói vậy xem ra thô kệch quá…, phải nghĩ ra xem nói gì đây! Tôi đang vắt óc vò đầu để suy nghĩ.
Vào đầu đông, nhiệt độ mỗi lúc một thấp. Lá cây rụng tơi tả trên đất, đâu đâu cũng là một bầu không khí ảm đạm bao trùm. Những cơn gió lạnh buốt cứ thổi tới tấp vào căn nhà nhỏ.
Căn phòng lúc này trống rỗng, chỉ còn lại hai người là Trương Khiết và Thạch Nham. Vương Thổ đã chết, Thẩm Thiên và Thượng Gia Bằng đi công tác, còn hai cô gái là Hà Tiểu Đình và Triệu Dục Tịnh không biết lại biến đâu mất tăm. Mọi người đều dần bỏ đi sau những lần kể chuyện và cũng không biết những lần rời đi của họ có liên quan gì đến những câu chuyện họ kể hay không. Trương Khiết và Thạch Nham trong lòng cảm thấy có gì đó không bình thường.
Thời gian trôi thật nhanh và ngày cuối tuần lại đến.
Vậy là cũng được nghỉ ngơi, Trương Khiết không ra ngoài, tự nhốt mình trong phòng và dánh CẢNH SÁT, trò chơi điện tử đã nhanh chóng làm anh quên đi những gì đã gặp phải, trở thành một người chiến sĩ kiên cường.
Trương Khiết chơi rất say mê, đột nhiên cảm giác một cơn gió lạnh thổi qua người, dường như có một người vừa lướt quanh và đứng lại ngay đằng sau lưng. Anh đột nhiên rùng mình, nín thở, quay ngoắt đầu lại, nhưng phía sau chẳng có gì ngoài cái rèm cửa không ngừng đung đưa.
Quay đầu lại, anh phát hiện màn hình máy vi tính là một màu đen sì, liền khởi động lại nhưng vẫn chẳng có tác dụng. Bật đèn thì đèn không sáng, cầm điện thoại lên gọi, điện thoại không có vạch sóng nào cả.
Rồi lại một cơn gió lạnh thổi như có một người nào đó lại vừa lướt qua, lại vẫn đứng ở phía sau lưng anh. Anh sợ hãi quay đầu lại, nhưng đằng sau anh chẳng hề có một bóng người nào.
Anh sợ hại không dám ngồi lại, vội vàng đi tìm Thạch Nham để hỏi xem có phải là cả khu nhà mất điện không?
Thấy Thạch Nham đang ở trong phòng cũng không ngừng ấn cái công tắc đèn tanh tách, Trương Khiết mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là mất điện thật.
Hai người không hề kể cho nhau nghe chuyện mình vừa gặp phải và nói chuyện rất vui vẻ. Hôm nay lại là một ngày đặc biệt – ngày tụ tập của Hội kể chuyện ma và lại tiếp tục kể lại những việc họ đã từng chứng kiến.
Hôm nay, Trương Khiết kể chuyện về cô gái tóc ngắn mà anh đã từng gặp.
Sau khi tốt nghiệp không lâu, tôi đến Thượng Hải làm việc ở một công ty thiết kế và sáng tác truyện tranh, vì chúng tôi phải thức đêm làm việc nên giám đốc cũng không khắt khe lắm về thời gian, chỉ cần hoàn thành công việc với chất lượng tốt là được.
Tôi lúc đó ở Tân Anh Trang, là một khu hẻo lánh bởi vậy cũng rất yên tĩnh. Phòng ở rất rộng, khép kín 2 tầng, gồm 2 phòng ngủ và 1 phòng khách, không hề có tiện nghi gì cả, vì vậy những thứ như tivi, điện thoại, v.v… lại càng không có. Những đồ dùng đó có hay không đối với tôi không thành vấn đề, do tính chất công việc nên tôi thích có được sự yên tĩnh và không muốn bị bất cứ ai quấy rầy.
Chủ nhà là một bà lão rất thân thiện, hiền lành khoảng hơn sáu mươi tuổi. Bà không làm khó gì khi tôi nuôi chó, chình điều này cũng là lý do để tôi tiếp tục thuê nhà của bà. Để thể hiện thiện chí của mình, tôi gửi cho bà hẳn nửa năm tiền thuê nhà và tiếp tục ở lại.
Dừng công việc đang làm dở, tôi đứng dậy vươn vai rồi kéo ghế ra ban công phơi nắng. Chuyển vào đây cũng sắp được một tháng rồi, tôi cũng thích nghi với môi trường này. Chú chó đáng yêu không biết từ đâu chui ra, nhảy lên chân tôi và ngẩng cổ lên như muốn nói “cậu chủ hãy để ý đến tôi một chút”, thấy tôi nhắm mắt và tận hưởng bầu không khí trong lành nó liền tìm một chỗ trên đùi tôi để nằm. Tôi bèn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của chú chó nhỏ, cảm nhận hơi ấm từ nó.
Ánh nắng ấm áp soi rọi qua kẽ lá, tôi đi dạo trong công viên của khu nhà, những cụ già ngồi trong công viên vui vẻ thích thú đón lấy cái ấm áp hiếm hoi của mùa đông lạnh giá, người thì tụm năm tụm bảy đánh cờ, người thì hỏi han ân cần, rồi thỉnh thoảng còn nghe thấy một vài tiếng chim thánh thót.
“Yên tĩnh quá!” Tôi lim dim đôi mắt, say sưa mơ màng…
Sống một thời gian, tôi mới phát hiện hầu hết ở đây đều là người già, thỉnh thoảng mới bắt gặp một vài người trung niên. Nhìn thấy cảnh các cụ sống chan hòa vui vẻ với nhau tôi cũng không muốn làm phiền và rất ít khi bắt chuyện với họ. Nhưng không biết sao, mỗi lần gặp các cụ tôi đều có một cảm giác “không hòa hợp” cho lắm, có thể là do người già ở đây quá nhiều. Có điều nghĩ cho cùng môi trường này cũng phù hợp với những người cao tuổi để họ dưỡng lão, cái cảm giác ấy của tôi cũng dần dần tan biến.
“Cho tôi mua nửa cái bánh loại này và hai cái bánh nhân”. Đấy tất cả những lời mà tôi nói trong một ngày. Nhưng tôi lại thích như thế, chỉ cần không bị quấy rầy là tôi có thể yên tâm hoàn thành công việc. Duy có một thứ làm tôi không thích lắm đó là giao thông gần khu nhà không thuận tiện một chút nào, mỗi ngày đều phải đi hơn một cây để đến siêu thị gần đó mua đồ.
“Thật phiền, cũng chẳng hiểu sao những người già ở đây họ lại sống được?”. Chân đi dép vải, tôi bê cốc cà phê đứng gần cửa sổ và nhìn những người già đang tản bộ trong công viên. Nếu để ý một chút sẽ phát hiện ra những người già ở đây chẳng bao giờ đi mua đồ.
Đặt cốc cà phê xuống, tôi quay người nhìn cái đồng hồ cũ kỹ treo trên tường, đã 7 giờ 8 phút rồi, đến lúc chuẩn bị bữa tối rồi…
Ngoài cửa sổ tuyết rơi nhè nhẹ, đâu đâu cũng là một màu trắng xóa.
Tôi vươn người, cuối cùng thì cũng hoàn thành xong một bức vẽ, ngắm kỹ lại cảm thấy rất ưng ý. Đứng dậy pha cốc cà phê và không quên ngó vào chiếc đồng hồ điện tử đặt ở đầu giường, lúc này đã là 2 giờ 15 sáng.
Cầm trên tay cốc cà phê nóng hổi, đi nhè nhẹ đến mở cánh cửa sổ. Không khí khô lạnh ập vào trong nhà, tôi hít thật sâu như cố tận hưởng cái lạnh buốt giá đó.
Tuyết vẫn rơi phủ trắng xóa lên cả khu nhà ở, đèn các căn hộ cũng đã tắt ngấm, không gian là một bầu u tối, chỉ có ánh sáng đỏ quạch từ những ngọn đèn đường.
Miền Nam Trung Quốc là một nơi ít khi có tuyết, tôi dắt chú chó nhỏ đi dạo quanh khu nhà để tận hưởng cái đêm tuyết rơi hiếm hoi này.
Tôi thường thức trắng đêm và có thói quen dắt chó đi chơi vào sáng sớm, thói quen này là để được hít thở sự trong lành của buổi sáng sớm, con chó của tôi cũng dần thích nghi với việc đó. Trên cong đường đầy tuyết luôn thấy vết chân dài và ngắn của hai chúng tôi.
“Soạt soạt”, bỗng tôi nghe thấy tiếng chân giẫm trên tuyết vọng lại mỗi lúc một gần.
“Muộn như thế này mà vẫn còn có người ư?” Tôi quay người hướng về phía âm thanh đó và nghĩ “không thể là kẻ trộm được!”
Qua màn tuyết trắng xóa, tôi thấy một bóng dáng nhỏ bé lung linh.
“Hình như là một cô gái…”, tôi không chắc chắn cho lắm.
Cái bóng đo bước gần đến tôi, quả nhiên là một cô gái với mái tóc ngắn. Cô ấy mặc một chiếc áo cao cổ màu trắng, chiếc quần bò bó sát người, theo sau là một con chó loài Kinh Ba trông ngồ ngộ.
“Ồ, hóa ra lại là một người dắt chó đi dạo vào sáng sớm tinh mơ, sao lại giống tôi đến thế, lại một con mèo lười ngủ ngày đây”, tôi nghĩ vậy.
Cô gái bước gần đến chỗ tôi, khi đi qua cô gái như có một chút gì đó hoảng sợ, nhưng tôi thì ngược lại, khoảng cách gần như thế này giúp tôi nhìn càng rõ hơn dung mạo ấy. Một khuôn mặt trái xoan, đôi mắt long lang, hàng lông mày cong cong, mũi cao, đôi môi nho nhỏ rất đáng yêu. Cảnh cô gái trong đêm tuyết rơi là một bức tranh đep, xao xuyến lòng người giữa cái giá lạnh mùa đông.
Quả là một cô gái xinh đẹp, tôi nhìn đờ đẫn.
“Đi, đi nào”, cô gái cúi đầu gọi nhỏ và kéo chú chó, con chó dường như đã nhìn thấy đồng loại của mình và đang lưu luyến con chó của tôi cho nên nó không đi.
Mặt tôi hơi đỏ, cố ý tránh không dám nhìn vào cô gái và chuyển ánh mắt nhìn ra chỗ khác, tôi có vẻ lóng ngóng.
“Thời tiết thật đẹp”, không được, bây giờ tuyết mới bắt đầu rơi mà. Hay “Mày áo khoác của em tươi quá!”, nhưng cô ta mặc màu trắng “Cô đẹp quá!” Ồ,t ôi đều không nói được. Nói vậy xem ra thô kệch quá…, phải nghĩ ra xem nói gì đây! Tôi đang vắt óc vò đầu để suy nghĩ.
Comments for chapter "Chương 28"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận