Bảy Đêm Quái Đản - Chương 23
“Thật à!”, tôi có chút nghi ngờ, dù cho có nhiều manh mối đến mấy nhưng cũng không dễ mà điều tra ra được. Quan sát kỹ Tiểu Lâm, tôi ngập ngừng dò hỏi “Thế cháu có thể nói cho có biết việc ma giết người được không?”
“Cháu đói rồi, cô phải mời cháu ăn KFC trước đã”, vừa dứt lời tôi nghe thấy bụng của Tiểu Lâm kêu ục oạc.
Nhìn bộ dạng ăn ùng ục của Tiểu Lâm ngon lành giải quyết cái đùi gà còn lại, tôi rất ngạc nhiên vì một đứa bé như Tiểu Lâm mà có thể ăn nhiều đồ ăn như thế, những hai suất liền. Điều làm tôi hơi bực mình là dù dúng cách nào để moi chút thông tin về ba vụ án ma giết người cô bé điều chỉ ấp a ấp úng không muốn trả lời.
Tôi lại càng cảm thấy mình nực cười. Tôi như bị mất hồn vậy, đi tin lời của một đứa trẻ. Tôi muốn làm ra vẻ cáu với nó nhưng thấy ánh mắt đáng thương ấy, ý nghĩ đó lại tan biến, đứa trẻ này quả thực rất lanh lợi.
Ăn xong KFC, tôi hỏi cô bé ở đâu để đưa về, nhưng con bé nhất quyết không nói, lại còn mong tôi đừng về vội. Tôi cũng thấy hơi ngại, muộn như thế này mà cô bé vẫn chưa muốn về nhà, không biết bố mẹ nó lo lắng đến mức nào nhỉ?
Tôi kiên quyết đòi đưa con bé về nhà, nhưng con bé nói trời tối rồi nó không nhớ đường.
Không còn cách nào khác với con bé, tôi quyết định đưa nó về nhà tôi, lúc này đã quá muộn rồi, nếu muộn thêm tí nữa chắc đến tôi cũng không dám về nhà nữa.
Tôi khi đó sống với cô bạn đồng nghiệp tên là Tiểu Mai trong một khu biệt thự, khung cảnh ở đây khá đẹp, cuộc sống cũng tương đối sung túc. Chỉ một tháng ở đây cũng đủ cho tôi thấy ông chủ nhà là một người sống rất biết điều. Người ông hơi gầy, mái tóc hoa râm, đeo một cặp kính. Từ những cử chỉ lời nói hàng ngày của ông cũng biết được đây là một con người có tố chất tốt.
Trong căn nhà còn có một người khách trọ nữa tên là Tiểu Quyên. Tiểu Quyên là một cao thủ viết văn trên mạng, tôi thực sự khâm phục cô. Cô là người sống nội tâm nhưng điều này không hề ngăn cản tôi tiếp xúc với cô ấy. Qua tìm hiểu tôi biết được Tiểu Quyên trước kia đã từng giúp một người viết văn. Sau này người đó đã trở nên nổi tiếng. Quyển sách sau khi xuất bản người ấy cũng được công chúng đánh giá cao. Qua một vài lần như vậy cô nghĩ mình có thể trở nên nổi tiếng. Từ đó tự bỏ công sức viết tác phẩm của mình, nhưng những bản thảo mà cô gửi đi thì luôn bặt vô âm tín. Tôi chỉ có thể an ủi là số cô chưa gặp thời mà thôi.
Gần đây Tiểu Quyên còn giúp cho một nhà văn sáng tác một bộ tiểu thuyết cho trường phải tinh thần bất ổn, nhân vật chính là anh Đường, là một nam tử Hán tuấn tú uy hùng. Nhưng vì thất tình nên mọi thứ đều suy sụp làm cho cái nhìn cuộc sống của anh cũng bị sụp đổ và biến thành một kẻ phóng túng. Ấn tượng sâu sắc khi xem bài viết này đó là khi cô nhắc đến sợi dây xương bò của anh Đường, cô đã miêu tả sợi dây đó bằng đúng câu duy nhất là “Sợi dây được làm từ xương một con bò đang còn sống!”
Không biết tại sao tôi luôn cảm thấy sự miêu tả này có lẽ là một mặt khác trong tính cách của cô, vì cô viết quá thật. Từ khi Tiểu Quyên sáng tác bộ tiểu thuyết này tôi luôn có cảm giác cô thay đổi hoàn toàn, thường thích một mình ra ngoài trong đêm khuya, đây chính là thời gian tốt nhất để sáng tác ra bộ tác phẩm này. Cô thường về nhà vào sáng ngày hôm sau và ngủ cho đến trưa mới thức dậy và viết tiếp. Tôi đã từng hỏi Tiểu Quyên về chuyện này vì sợ điều này sẽ ảnh hưởng mọi mặt đến cô, không thể ngờ được rằng cô trả lời tôi bằng một câu “Tôi đi thực tế cuộc sống”.
Tôi về đến nhà, vừa mở cửa thì thấy Tiểu Mai ngồi một bên sa lông xem tivi, bên kia là ông chủ nhà đang ngồi uống trà, trong phòng không khí rất yên bình.
“Muộn thế này mới về hả? Ăn cơm chưa?” Tiểu Mai đứng dậy và xông ra khi thấy tôi mở cửa bước vào. Bỗng nhìn thấy bé gái bên cạnh tôi, cô ngạc nhiên hỏi “A, cô bé đáng yêu quá, chị lừa ở đâu về vậy?”
“Đừng có mà nói lung tung, cái gì mà lừa ở đâu về!” Tôi đóng cửa lại không thèm để ý đến Tiểu Mai, quay người lại định chào ông chủ nhà, bỗng thấy ánh mắt ông đang nhìn Tiểu Lâm đầy vẻ kinh ngạc.
Tôi hơi ngạc nhiên cúi đầu xuống nhìn Tiểu Lâm rồi lại quay sang nhìn chủ nhà, hai mắt ông hiện lên một vẻ gì đó rất khác thường.
“Sao vậy?” Tiểu Mai đang trêu chọc Tiểu Lâm, thấy Tiểu Lâm sợ hãi lùi về phía sau, ánh mắt của ông chủ nhà vẫn cứ đắm đuối nhìn theo nhất cử nhất động của cô bé.
Chủ nhà ý thức được thái độ của mình liền thu cái nhìn ban nãy lại và quay đầu nhìn đi nơi khác.
Tôi và Tiểu Mai nhìn nhau đầy vẻ ngạc nhiên.
Bỗng chủ nhà đứng bật dậy, con mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Lâm, khuôn mặt đầy vẻ hoài nghi và tiến sát đến chỗ chúng tôi. Tiểu Lâm sợ hãi khi thấy ông tiến ngày càng gần đến nó, nó lùi về phía sau. Tôi cảm nhận được sự trốn tránh của cô bé sau lưng tôi, Tiểu Mai chặn không cho chủ nhà tiến lại gần hơn nữa.
Chủ nhà dừng lại, ông nhìn xuống chân mình một cách nghi ngờ, rồi nhìn chúng tôi với vẻ khó xử, cuối cùng quay người trở về phòng của ông.
Lạ thật, thấy dáng điệu vội vàng của ông chủ nhà, cả hai chúng tôi đều cảm thấy không có lời giải thích. Chúng tôi thu dọn phòng khách rồi lên gác, một lúc sau nghe thấy tiếng cãi nhau của hai vợ chồng người chủ nhà…
Bên này tôi vừa tắm cho Tiểu Lâm xong rồi bé con bé lên giường, tôi để Tiểu Lâm ngủ ở giường Tiểu Quyên, đằng nào Tiểu Quyên thường không về nhà, mà có về thì cũng chỉ ngủ một chút, Tiểu Lâm nhỏ người có thể nằm chung được.
Trăng lạnh…
Ông chủ nhà tỉnh dậy sau cơn ác mộng, người ông đẫm mồ hôi. Ông tỉnh dậy thay bộ đồ ngủ và thấy vợ vẫn bực mình ngồi lặng im trên ghế sô pha, ông biết lúc này không nên động đến bà. Ông thở dài chán nản bước đến gần bà, sự ra đi của đứa con trai đã đánh dấu sự sụp đổ trong cái gia đình này. Tối hôm qua chỉ là ông có về muộn một chút mà bà đã la lối, tính khí của bà càng ngày càng tồi tệ.
Mở cửa đi dọc hành lang, lúc đi qua phòng tôi ông dừng lại và nhìn vào cánh cửa đóng chặt, ông biết cô bé đó nhất định đang ở trong phòng, muốn giơ tay gõ cửa nhưng lại dừng lại. Ông như đang sống trong sự đau khổ tột cùng, những giọt mồ hôi lăn dài trên trán và chảy dọc xuống gò má, ông thở dốc. Có thể là ông đang nghĩ tới đứa con trai đã mất của mình, thật thương thay cho những người làm cha làm mẹ trên cõi đời này!
Tôi nhìn ra thấy ông đang tự tát mình một cái, đứng không vững loạng choạng tay vịn vào lan can, nhìn chăm chăm vào cánh cửa rồi quay người bước xuống lầu. Tôi hé mở cửa đủ để nhìn thấy bóng dáng ông khuất dần.
Tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng xem ông có động tĩnh gì không, thấy ông đang hít từng hơi thuốc trên ghế sô pha, một lúc sau cả căn phòng mịt mù khỏi thuốc. Ông đứng ngồi không yên, tâm trạng có gì bất an, sau đó trở về phòng mình.
Lâu lau không có động tĩnh gì, tôi giả vờ dậy đi tiểu tiện vào đêm và đi qua phòng ông ấy, nghe thấy giọng hai ông bà nói gì đó với nhau, thì ra là vừa rồi ông mơ thấy một cơn ác mộng, trong mơ thấy Tiểu Lâm chạy thục mạng về phía trước, đằng sau là một người dàn ông rượt đuổi quyết liệt để truy sát. Người đàn ông đó mặc một cái áo màu đỏ thấm như màu máu của Tiểu Lâm. Xem ra thì ông vẫn không thể nào quên được đứa con đã mất của mình.
Trời sáng, khi ánh bình minh vừa rọi vào phòng, tôi mở mắt lơ mơ nhìn xung quanh. Tia nắng hiền làng xuất hiện chiếu qua cửa sổ rọi vào người tôi, tôi đứng lên vươn vai đầy sức sống.
Nhìn đồng hồ đoán là Tiểu Mai và Tiểu Lâm giờ vẫn chưa dậy, tôi đi tất và nhẹ nhàng đi xướng dưới bếp chuẩn bị bữa sáng.
Khi ăn sáng, Tiểu Lâm cố tình nói to là mình muốn về nhà, chủ nhà nghe thấy nhưng không nói gì, nhìn bộ dạng của ông đầy vẻ trầm tư.
Sau này khi Tiểu Lâm rời khỏi đây, mọi người trở lại cuộc sống thường nhật của mình, ông chủ nhà xem ra không được vui cho lắm, Tiểu Lâm đi rồi. Mấy ngày liền ông đều thở ngắn than dài.
Chiều tối, tôi lang thang một mình ở ga tàu điện, nhìn bức tường đá cẩm thạch tôi bất giác nhớ đến Tiểu Lâm, bây giờ không biết nó như thế nào rồi, chắc là đang ăn bánh KFC, nhớ đến bộ dạng ăn uống của nó tôi lại không nhịn được cười. Tôi càng bực mình hơn khi Tiểu Lâm bỏ đi từ đó đến giờ không hề gọi một cú điện thoại thông báo gì cả làm tôi và Tiểu Mai mấy hany đều nhớ nó.
“Cái áo đỏ quá!”, trước mắt là một cái bóng màu đỏ, tôi hơi ngạc nhiên. Lại là trí tưởng tượng mẫn cảm về màu sắc của phái nữ bắt đầu xuất hiện, tôi muốn xem rốt cuộc người đàn ông này nrn mà lại có thể mặc một cách lòe loẹt như vậy.
Tôi lập tức giơ máy ảnh lên, điều chỉnh tiêu cự, hy vọng đối phương không làm tôi thất vọng. Bỗng nhiên phát hiện đi bên cạnh người này lại là Tiểu Lâm, thật sự là một điều ngạc nhiên không nói thành lời, tôi cũng đang nhớ đến cô bé đó, không ngờ có thể gặp được nó ở đây. Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của nó tôi nghĩ người đi bên cạnh chắc là bố nó.
“Cháu đói rồi, cô phải mời cháu ăn KFC trước đã”, vừa dứt lời tôi nghe thấy bụng của Tiểu Lâm kêu ục oạc.
Nhìn bộ dạng ăn ùng ục của Tiểu Lâm ngon lành giải quyết cái đùi gà còn lại, tôi rất ngạc nhiên vì một đứa bé như Tiểu Lâm mà có thể ăn nhiều đồ ăn như thế, những hai suất liền. Điều làm tôi hơi bực mình là dù dúng cách nào để moi chút thông tin về ba vụ án ma giết người cô bé điều chỉ ấp a ấp úng không muốn trả lời.
Tôi lại càng cảm thấy mình nực cười. Tôi như bị mất hồn vậy, đi tin lời của một đứa trẻ. Tôi muốn làm ra vẻ cáu với nó nhưng thấy ánh mắt đáng thương ấy, ý nghĩ đó lại tan biến, đứa trẻ này quả thực rất lanh lợi.
Ăn xong KFC, tôi hỏi cô bé ở đâu để đưa về, nhưng con bé nhất quyết không nói, lại còn mong tôi đừng về vội. Tôi cũng thấy hơi ngại, muộn như thế này mà cô bé vẫn chưa muốn về nhà, không biết bố mẹ nó lo lắng đến mức nào nhỉ?
Tôi kiên quyết đòi đưa con bé về nhà, nhưng con bé nói trời tối rồi nó không nhớ đường.
Không còn cách nào khác với con bé, tôi quyết định đưa nó về nhà tôi, lúc này đã quá muộn rồi, nếu muộn thêm tí nữa chắc đến tôi cũng không dám về nhà nữa.
Tôi khi đó sống với cô bạn đồng nghiệp tên là Tiểu Mai trong một khu biệt thự, khung cảnh ở đây khá đẹp, cuộc sống cũng tương đối sung túc. Chỉ một tháng ở đây cũng đủ cho tôi thấy ông chủ nhà là một người sống rất biết điều. Người ông hơi gầy, mái tóc hoa râm, đeo một cặp kính. Từ những cử chỉ lời nói hàng ngày của ông cũng biết được đây là một con người có tố chất tốt.
Trong căn nhà còn có một người khách trọ nữa tên là Tiểu Quyên. Tiểu Quyên là một cao thủ viết văn trên mạng, tôi thực sự khâm phục cô. Cô là người sống nội tâm nhưng điều này không hề ngăn cản tôi tiếp xúc với cô ấy. Qua tìm hiểu tôi biết được Tiểu Quyên trước kia đã từng giúp một người viết văn. Sau này người đó đã trở nên nổi tiếng. Quyển sách sau khi xuất bản người ấy cũng được công chúng đánh giá cao. Qua một vài lần như vậy cô nghĩ mình có thể trở nên nổi tiếng. Từ đó tự bỏ công sức viết tác phẩm của mình, nhưng những bản thảo mà cô gửi đi thì luôn bặt vô âm tín. Tôi chỉ có thể an ủi là số cô chưa gặp thời mà thôi.
Gần đây Tiểu Quyên còn giúp cho một nhà văn sáng tác một bộ tiểu thuyết cho trường phải tinh thần bất ổn, nhân vật chính là anh Đường, là một nam tử Hán tuấn tú uy hùng. Nhưng vì thất tình nên mọi thứ đều suy sụp làm cho cái nhìn cuộc sống của anh cũng bị sụp đổ và biến thành một kẻ phóng túng. Ấn tượng sâu sắc khi xem bài viết này đó là khi cô nhắc đến sợi dây xương bò của anh Đường, cô đã miêu tả sợi dây đó bằng đúng câu duy nhất là “Sợi dây được làm từ xương một con bò đang còn sống!”
Không biết tại sao tôi luôn cảm thấy sự miêu tả này có lẽ là một mặt khác trong tính cách của cô, vì cô viết quá thật. Từ khi Tiểu Quyên sáng tác bộ tiểu thuyết này tôi luôn có cảm giác cô thay đổi hoàn toàn, thường thích một mình ra ngoài trong đêm khuya, đây chính là thời gian tốt nhất để sáng tác ra bộ tác phẩm này. Cô thường về nhà vào sáng ngày hôm sau và ngủ cho đến trưa mới thức dậy và viết tiếp. Tôi đã từng hỏi Tiểu Quyên về chuyện này vì sợ điều này sẽ ảnh hưởng mọi mặt đến cô, không thể ngờ được rằng cô trả lời tôi bằng một câu “Tôi đi thực tế cuộc sống”.
Tôi về đến nhà, vừa mở cửa thì thấy Tiểu Mai ngồi một bên sa lông xem tivi, bên kia là ông chủ nhà đang ngồi uống trà, trong phòng không khí rất yên bình.
“Muộn thế này mới về hả? Ăn cơm chưa?” Tiểu Mai đứng dậy và xông ra khi thấy tôi mở cửa bước vào. Bỗng nhìn thấy bé gái bên cạnh tôi, cô ngạc nhiên hỏi “A, cô bé đáng yêu quá, chị lừa ở đâu về vậy?”
“Đừng có mà nói lung tung, cái gì mà lừa ở đâu về!” Tôi đóng cửa lại không thèm để ý đến Tiểu Mai, quay người lại định chào ông chủ nhà, bỗng thấy ánh mắt ông đang nhìn Tiểu Lâm đầy vẻ kinh ngạc.
Tôi hơi ngạc nhiên cúi đầu xuống nhìn Tiểu Lâm rồi lại quay sang nhìn chủ nhà, hai mắt ông hiện lên một vẻ gì đó rất khác thường.
“Sao vậy?” Tiểu Mai đang trêu chọc Tiểu Lâm, thấy Tiểu Lâm sợ hãi lùi về phía sau, ánh mắt của ông chủ nhà vẫn cứ đắm đuối nhìn theo nhất cử nhất động của cô bé.
Chủ nhà ý thức được thái độ của mình liền thu cái nhìn ban nãy lại và quay đầu nhìn đi nơi khác.
Tôi và Tiểu Mai nhìn nhau đầy vẻ ngạc nhiên.
Bỗng chủ nhà đứng bật dậy, con mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Lâm, khuôn mặt đầy vẻ hoài nghi và tiến sát đến chỗ chúng tôi. Tiểu Lâm sợ hãi khi thấy ông tiến ngày càng gần đến nó, nó lùi về phía sau. Tôi cảm nhận được sự trốn tránh của cô bé sau lưng tôi, Tiểu Mai chặn không cho chủ nhà tiến lại gần hơn nữa.
Chủ nhà dừng lại, ông nhìn xuống chân mình một cách nghi ngờ, rồi nhìn chúng tôi với vẻ khó xử, cuối cùng quay người trở về phòng của ông.
Lạ thật, thấy dáng điệu vội vàng của ông chủ nhà, cả hai chúng tôi đều cảm thấy không có lời giải thích. Chúng tôi thu dọn phòng khách rồi lên gác, một lúc sau nghe thấy tiếng cãi nhau của hai vợ chồng người chủ nhà…
Bên này tôi vừa tắm cho Tiểu Lâm xong rồi bé con bé lên giường, tôi để Tiểu Lâm ngủ ở giường Tiểu Quyên, đằng nào Tiểu Quyên thường không về nhà, mà có về thì cũng chỉ ngủ một chút, Tiểu Lâm nhỏ người có thể nằm chung được.
Trăng lạnh…
Ông chủ nhà tỉnh dậy sau cơn ác mộng, người ông đẫm mồ hôi. Ông tỉnh dậy thay bộ đồ ngủ và thấy vợ vẫn bực mình ngồi lặng im trên ghế sô pha, ông biết lúc này không nên động đến bà. Ông thở dài chán nản bước đến gần bà, sự ra đi của đứa con trai đã đánh dấu sự sụp đổ trong cái gia đình này. Tối hôm qua chỉ là ông có về muộn một chút mà bà đã la lối, tính khí của bà càng ngày càng tồi tệ.
Mở cửa đi dọc hành lang, lúc đi qua phòng tôi ông dừng lại và nhìn vào cánh cửa đóng chặt, ông biết cô bé đó nhất định đang ở trong phòng, muốn giơ tay gõ cửa nhưng lại dừng lại. Ông như đang sống trong sự đau khổ tột cùng, những giọt mồ hôi lăn dài trên trán và chảy dọc xuống gò má, ông thở dốc. Có thể là ông đang nghĩ tới đứa con trai đã mất của mình, thật thương thay cho những người làm cha làm mẹ trên cõi đời này!
Tôi nhìn ra thấy ông đang tự tát mình một cái, đứng không vững loạng choạng tay vịn vào lan can, nhìn chăm chăm vào cánh cửa rồi quay người bước xuống lầu. Tôi hé mở cửa đủ để nhìn thấy bóng dáng ông khuất dần.
Tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng xem ông có động tĩnh gì không, thấy ông đang hít từng hơi thuốc trên ghế sô pha, một lúc sau cả căn phòng mịt mù khỏi thuốc. Ông đứng ngồi không yên, tâm trạng có gì bất an, sau đó trở về phòng mình.
Lâu lau không có động tĩnh gì, tôi giả vờ dậy đi tiểu tiện vào đêm và đi qua phòng ông ấy, nghe thấy giọng hai ông bà nói gì đó với nhau, thì ra là vừa rồi ông mơ thấy một cơn ác mộng, trong mơ thấy Tiểu Lâm chạy thục mạng về phía trước, đằng sau là một người dàn ông rượt đuổi quyết liệt để truy sát. Người đàn ông đó mặc một cái áo màu đỏ thấm như màu máu của Tiểu Lâm. Xem ra thì ông vẫn không thể nào quên được đứa con đã mất của mình.
Trời sáng, khi ánh bình minh vừa rọi vào phòng, tôi mở mắt lơ mơ nhìn xung quanh. Tia nắng hiền làng xuất hiện chiếu qua cửa sổ rọi vào người tôi, tôi đứng lên vươn vai đầy sức sống.
Nhìn đồng hồ đoán là Tiểu Mai và Tiểu Lâm giờ vẫn chưa dậy, tôi đi tất và nhẹ nhàng đi xướng dưới bếp chuẩn bị bữa sáng.
Khi ăn sáng, Tiểu Lâm cố tình nói to là mình muốn về nhà, chủ nhà nghe thấy nhưng không nói gì, nhìn bộ dạng của ông đầy vẻ trầm tư.
Sau này khi Tiểu Lâm rời khỏi đây, mọi người trở lại cuộc sống thường nhật của mình, ông chủ nhà xem ra không được vui cho lắm, Tiểu Lâm đi rồi. Mấy ngày liền ông đều thở ngắn than dài.
Chiều tối, tôi lang thang một mình ở ga tàu điện, nhìn bức tường đá cẩm thạch tôi bất giác nhớ đến Tiểu Lâm, bây giờ không biết nó như thế nào rồi, chắc là đang ăn bánh KFC, nhớ đến bộ dạng ăn uống của nó tôi lại không nhịn được cười. Tôi càng bực mình hơn khi Tiểu Lâm bỏ đi từ đó đến giờ không hề gọi một cú điện thoại thông báo gì cả làm tôi và Tiểu Mai mấy hany đều nhớ nó.
“Cái áo đỏ quá!”, trước mắt là một cái bóng màu đỏ, tôi hơi ngạc nhiên. Lại là trí tưởng tượng mẫn cảm về màu sắc của phái nữ bắt đầu xuất hiện, tôi muốn xem rốt cuộc người đàn ông này nrn mà lại có thể mặc một cách lòe loẹt như vậy.
Tôi lập tức giơ máy ảnh lên, điều chỉnh tiêu cự, hy vọng đối phương không làm tôi thất vọng. Bỗng nhiên phát hiện đi bên cạnh người này lại là Tiểu Lâm, thật sự là một điều ngạc nhiên không nói thành lời, tôi cũng đang nhớ đến cô bé đó, không ngờ có thể gặp được nó ở đây. Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của nó tôi nghĩ người đi bên cạnh chắc là bố nó.
Comments for chapter "Chương 23"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận