Bảy Đêm Quái Đản - Chương 19
“Tết năm nay mình không về nhà, ở đây đón Tết thôi. Từ đây mà về đến tận Hắc Long Giang thì phải mất mấy nghìn cây số, ngồi tàu hỏa cũng phải mấy ngày, không khí trên tàu lại quá ngột ngạt, chật chội, chỉ sợ rằng chưa về đến nhà thì đã điên sớm rồi. Thôi ở đây vẫn tốt hơn, hưởng thụ cả ngày chẳng phải làm gì, vì mình đang muốn sống thử mấy ngày chẳng phải suy nghĩ và làm bất cứ thứ gì xem”.
“Thôi tùy cậu, vì dù sao chúng mình đã mua sẵn vé về rồi, vả lại ngày đêm chỉ mong mỏi về nhà. Cậu ở đây một mình bảo trọng nhớ”.
Sáng sớm hôm sau, hai người bạn của tôi mỗi người một túi, một ba lô xuất phát. Gần đến lúc đi Triệu Lệ cầm lấy tay tôi: “Cậu ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng có tự mình dọa mình nhé”.
Lưu Tịnh cũng nói vài ba câu: “Buổi tối cậu đừng ngủ muộn quá, mà nhớ phải khóa chặt cửa ra vào và các cửa sổ, nhớ chưa?”
“Ừ, thôi các cậu yên tâm đi mình tự biết lo cho bản thân mà”.
“Cậu nói lại những điều mình vừa dặn cậu lần nữa xem nào?” Lưu Tịnh cười nói: Hóa ra Lưu Tịnh đang bắt chước lại giọng của thím Đoạn, cậu này rất thích đùa. Tôi cũng vừa cười vừa đùa: “Mình sẽ ngủ sớm, rồi sẽ khóa chặt cửa, yên tâm đi, thím Luu ạ!”
Thực ra lý do lớn nhất mà tôi quyết định không về nhà đón Tết là do tiền không còn đủ để mua vé xe nữa. Nếu xin gia đình thì sợ mọi người bảo tôi tiêu nhiều tiền quá, nếu đi mượn tiền bạn học thì tôi lại càng không dám, thêm nữa đường đi xa xôi, thôi thà không về nữa.
Tôi tiễn mọi người qua hết ngọn đồi này. Nghĩ đến con đường quay trở lại lại phải vòng qua đồi cỏ thì mới về đến nhà được, sống ở đây mấy tháng trời thế mà chưa lần nào lên đến ngọn của đồi cỏ, tôi đi xuyên qua rừng tre, ánh nắng chiều xuyên qua. Đám lá làm hiện lên trên mặt đất và, nốt chấm sáng. Không có đường nào lên núi, xem ra chẳng có mấy ai lên trên này cả, đất trên núi càng lên cao càng mềm xốp. Lên gần đến ngọn đồi nhưng lại chưa bao giờ đứng từ trên cao nhìn xuống cả. Dù cho là ban ngày cũng có cảm giác rừng tre rậm rap4 này thật kỳ bí, thôi tốt nhất là đứng ở đây ngắm xuống dưới là đủ rồi, không nên đi tiếp nữa.
May mà ngọn núi này không cao cho nên nhanh chóng tôi lại xuống núi bằng con đường khác. Nhìn thấy chiếc quần và đôi giầy ướt sũng đang nhỏ từng giọt xuống thì lại nghĩ mình không nên đi lên tận đây, cảm thấy hối hận thật. Đi đến gần dòng suối tôi nhìn thấy lấp lóe bóng của Trương Chí đang giặt đồ.
“Anh Trương!” Mấy tháng sống ở đây quan hệ của chúng tôi với nhà anh Trương rất tốt.
“Anh đang làm gì đấy?” Tôi cất giọng hỏi. Trương Chí quay lại, nhìn thấy tôi đi tới lập tức cũng cười một cách nhẹ nhàng: “Tiểu Triệu à, hôm nay không phải đi học sao?”
“Chúng em nghỉ đông rồi, tự do rồi”.
“Thế à, thế thì đáng chúc mừng! Anh ở đây cũng chẳng có gì, chỉ có mỗi thịt, hà hà…”
“Chúng em thường làm phiền anh thấy ngại quá. Từ khi nghỉ đông chúng em đều mũm mĩm lên nhiều rồi”.
“Nghe em nói kìa, anh còn sợ là các em không đến làm phiền ý chứ”. Vừa nói dứt lời, Trương Chí chạy về nhà lấy ra miếng thịt đưa cho tôi.
“Thế em cũng không khách sáo nữa. Anh Trương, tối này anh cùng chị qua nhà em chơi, em làm cơm mời anh chị”.
“Sắp năm mới rồi, nhiều người đặt hàng quá nên gần đây anh hơi bận, lần sau đi, lần sau có cơ hội nhất định thử tài nấu nướng của em”.
“Vâng! Năm mới sắp đến rồi, vậy em chúc anh chị năm mới phát tài! Thôi anh bận, em cũng về đây”.
Quay trở lại căn nhà tôi lại đứng trước cái cửa quá quen thuộc. Lúc mở cửa vô tình lại nhìn lên lá bùa viết đầy những lời niệm chú. Những chữ ở trên đó cũng mờ đi rất nhiều, nhìn không rõ như trước đây nữa. Tấm bùa thật đáng ghét, làm cho mình từ khi nhìn thấy nó trở nên càng đa nghi, cũng có thể do bị ảnh hưởng bởi những lời niệm chú trên chiếc bùa này làm cho mình luôn có ảo giác. Hay là xé nó đi, trong đầu nghĩ như thế nào liền làm luôn như vậy. Tôi đem chiếc bùa xé thành từng mảnh.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ tôi lại có cảm giác trống trải không có việc làm, cả buổi chiều ngồi phịch ti vi, không ngừng đổi từ kênh này sang kênh khác, cũng chẳng biết là mình nên làm gì. Chỉ đến lúc cái cảm giác đói cồn cào trỗi dậy thì mới phát giác ra rằng ngoài trời đã tối. Vừa vặn lấy thịt mà anh Trương cho tôi lúc chiều ra làm mấy món vì cũng chẳng có việc gì khác để làm.
Không may sao, khi thái thịt không để ý bên trong có cục xương nhỏ làm con dao trượt ngang qua cắt đúng ngay vào tay tôi. Máu chảy như trút, lúc đấy tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng máu đang chảy rất nhiều và bây giờ mới có cảm giác đau.
Ngày thứ nhất của kỳ nghỉ mà đã có máu chảy thế này thì thực sự quá đen đủi. Tôi chạy ngay vào buồng tắm bật vòi nước ra để rửa thật sạch vết máu, nước chảy đến đâu cảm giác đau nhói ở vết thương càng xót. Máu với nước hòa trộn vào nhau tạo thành vòng xoáy nhỏ trong bồn rửa mặt. Tôi lấy từ trong tủ thuốc ra bạch dược rắc lung tung rơi vãi trên vết thương, máu cũng ngừng chảy, nhưng vết thương lại nhói lên từng cơn đau. Lúc này tôi thấy tâm trí rối bời chẳng còn hứng thú nào đi thổi cơm nữa. Quay trở lại bếp, máu rải rác nhỏ trên miếng thịt cùng với thớt. Bực bội tôi quẳng luôn miếng thịt vào thùng rác, đi tìm cả đống đồ ăn vặt để vừa xem vừa ăn, nhưng vẫn vừa tức tối vừa xem.
Ban đêm, bên ngoài thật yên tĩnh, trời quang mây tạnh, ánh trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời cao. Những cơn gió nhẹ phẩy qua, rừng tre phía trước xào xạc từng đợt theo những cơn gió nhẹ. Chỉ có căn nhà nhỏ trơ trọi cô đơn đứng ở giữa vùng rộng lớn cùng với ánh đèn tivi lập lòe yếu ớt. Trong căn nhà chỉ cò một người và tôi cũng chẳng biết được rằng mình xem tivi được bao lâu rồi, cảm giác buồn ngủ bắt đầu gật gù kéo đến. Trước tiếng tivi to như vậy tôi hầu như đã không biết gì hết.
Lúc này đột nhiên bên tai có tiếng nước chảy róc rách, tiếng nước chảy càng ngày càng rõ. Trong màn đêm yên tĩnh rất dễ nghe thấy bất kỳ dù là tiếng nước chảy nhỏ. Tôi tỉnh giấc ngay sau đó, nghe xem tiếng nước chảy nhỏ. Tôi tỉnh giấc ngay sau đó, nghe xem tiếng nước từ đâu, hóa ra từ phòng vệ sinh truyền đến. Cả ngày hôm nay thật rủi ro, muộn thế này rồi mà vòi nước lại còn bị hỏng nữa.
Đang lúc chuẩn bị đứng dậy ra xem tivi thì lại nghe thấy “tách”, tiếng động hình như là tiếng bật công tắc, có luồng ánh sáng từ phía dưới của phòng vệ sinh thoát ra ngoài.
“Ai?” Tôi quát lên.
Nhưng mãi sau phòng vệ sinh vẫn yên tĩnh không còn tiếng động nào khác ngoài vẫn là tiếng nước chảy. Chẳng nhẽ có người ở bên trong sao? Chẳng nhẽ đến phòng vệ sinh cùng một lúc cũng hỏng chăng? Tôi bước từng bước rón rén đến phòng bếp, thuận tay lấy luôn con dao trên thớt, hai tay nắm chặt con dao, giơ lên trước ngực. Dưới ánh đèn lờ mờ những vết máu trên con dao giờ đây trở thành màu tím đen.
Tôi nhẹ nhàng bước đến cửa phòng vệ sinh, tim đập thình thình không ngớt. Lấy hết dũng khí, tay phải cầm chắc con dao, tay trái mở cửa phòng vệ sinh. Không có gì trong phòng cả, tôi nhìn khắp mọi ngóc ngách, ngoài ánh đèn chiếu rọi trong phòng cùng với vòi nước bị hỏng đang chảy róc rách nước xuống bỗng lóe lên cảnh tượng rùng rợn trong một cách rõ nét.
Tôi quay phắt đầu nhìn lại cửa sổ ở tít trên cao kia nhưng hình như chẳng có gì. Nhìn kỹ lại lần nữa cũng chẳng có gì ngoài màn đen phủ lên lớp kính.
Có lẽ hôm nay tôi lại tự mình hù dọa mình nữa rồi. Tôi thở dài nhẹ nhõm, chuẩn bị đóng vòi nước lại rồi quay lên gác đi ngủ, thì bỗng nhiên khi tay tôi vừa chạm nhẹ vào vòi nước, “tách” tiếng một giọt máu nhỏ vào thanh bồn rửa mặt.
Vừa rồi kiểm tra hết mọi thứ nhưng ngoại trừ không nhìn lên trần nhà, trên trần sao lại có cái gì đó đang chảy máu xuống chứ? Tôi từ từ ngẩng đầu lên xem, trần nhà màu trắng không hề có bụi bẩn nào. Sự việc lúc này xảy ra không phải là ảo giác, tôi sợ đến nỗi dựng tóc gáy, khi tôi cúi xuống nhìn vào trong gương thì lại nhìn thấy gì đó ở chổ cửa sổ trên cao kia, đúng là cô ta – cơn ác mộng của tôi lại xuất hiện, ma nữ dần dần hiện một cách rõ ràng hơn, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy được cả đôi mắt đen kia, và một sợi tóc từ bên ngoài bay vào trong. Con dao tôi đang cầm chắc trong tay không biết tại sao lại bị rơi xuống đất. Tiếng dao rơi làm tôi giật mình, quay ngoắt người lại chạy thật nhanh. Vừa chạy ra khỏi phòng thì lại thấy ngồi trên chiếc ghế sofa đang xem tivi kia là cô ta. Toàn thân màu trắng bộ tóc đen dài phủ kín xuống tận ngực, cúi đầu không nói năng. Ánh sáng của tivi chiếu lên trên người cô ta từng chớp nháy càng làm cho con ma nữ ấy hiện lên một cách kỳ dị.
Đang muốn chạy ra cánh cửa để ra khỏi nhà thì lại nhìn thấy những bóng trắng đang lượn lờ trong vườn, tốp năm tốp ba những hình hồn đang đi đi lại lại trước sự kinh hãi. Tôi quay ngược lại chạy lên tầng hai. Con ma nữ ngồi trước tivi vẫn cúi đầu ngồi đó.
Vừa lên đến tầng hai, ở cuối dãy hành lang, cửa phòng của Lưu Tịnh đang đứng một hồn ma. Tuy là trên gác không có đèn, một màu đen bao phủ nhưng trên người linh hồn đó phát ra thứ ánh sáng màu xanh bích mờ ảo, chính vì thế vẫn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng. Tôi liền chạy thẳng vào phòng mình mở cửa chạy ta ngoài sân trời.
“Cứu tôi với…” tiếng kêu cứu thất thanh cùa tôi vang dội lên trong khu rừng tre.
Tiếng kêu cứu của tôi hình như cũng làm kinh động đến những con ma kia, những con ma trong vườn dường như nghe xong tiếng kêu lập tức tụ họp lại một chỗ, ngẩng lên nhìn tôi đang đứng ở sân trời, nhìn không rõ mặt mũi của con ma đấy, khi tôi lại chuẩn bị quay trở lại phòng thì con ma phát ra thứ ánh sáng kinh dị hiện ở cuối dãy hành lang lại xuất hiện ngay trước cửa sân trời. Lúc này tôi cảm nhận được rằng tim gan mình muốn nổ tung ra vì không biết những con ma này sẽ làm gì tôi. Những màu xanh quang đó dần dần tiến lại gần phía tôi, tôi nhìn thấy được cánh áo dài kia đang bay phất phơ trong gió, bên tai vẫn còn có thể nghe thấy tiếng áo cánh đo đập vào nhau. Trong lúc này đây tôi không còn có cảm giác ở đôi chân nữa, đứng không vững tôi ngồi sụp xuống, hai chân nhũn ra không cảm giác, nhắm chặt mắt lại, chỉ đợi tử thần đến mang tôi đi.
Tôi chỉ điều hối hận là lúc đầu biết căn nhà này đã có điều gì đó không ổn thì tại sao lại không dọn đi chứ, hối hận cũng vì sao lại ở một mình trong căn nhà này trong kỳ nghỉ Tết. Trong đầu tôi lúc này có rất nhiều ý niệm vụt hiện lên nhưng đợi một lúc lâu sau, tôi cảm giác như chẳng có tử thần nào cả. Thế con ma kia đang làm gì, bọn họ sẽ bắt tôi đi đâu? Tôi lấy hết dũng khí để mở mắt.
“Thôi tùy cậu, vì dù sao chúng mình đã mua sẵn vé về rồi, vả lại ngày đêm chỉ mong mỏi về nhà. Cậu ở đây một mình bảo trọng nhớ”.
Sáng sớm hôm sau, hai người bạn của tôi mỗi người một túi, một ba lô xuất phát. Gần đến lúc đi Triệu Lệ cầm lấy tay tôi: “Cậu ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng có tự mình dọa mình nhé”.
Lưu Tịnh cũng nói vài ba câu: “Buổi tối cậu đừng ngủ muộn quá, mà nhớ phải khóa chặt cửa ra vào và các cửa sổ, nhớ chưa?”
“Ừ, thôi các cậu yên tâm đi mình tự biết lo cho bản thân mà”.
“Cậu nói lại những điều mình vừa dặn cậu lần nữa xem nào?” Lưu Tịnh cười nói: Hóa ra Lưu Tịnh đang bắt chước lại giọng của thím Đoạn, cậu này rất thích đùa. Tôi cũng vừa cười vừa đùa: “Mình sẽ ngủ sớm, rồi sẽ khóa chặt cửa, yên tâm đi, thím Luu ạ!”
Thực ra lý do lớn nhất mà tôi quyết định không về nhà đón Tết là do tiền không còn đủ để mua vé xe nữa. Nếu xin gia đình thì sợ mọi người bảo tôi tiêu nhiều tiền quá, nếu đi mượn tiền bạn học thì tôi lại càng không dám, thêm nữa đường đi xa xôi, thôi thà không về nữa.
Tôi tiễn mọi người qua hết ngọn đồi này. Nghĩ đến con đường quay trở lại lại phải vòng qua đồi cỏ thì mới về đến nhà được, sống ở đây mấy tháng trời thế mà chưa lần nào lên đến ngọn của đồi cỏ, tôi đi xuyên qua rừng tre, ánh nắng chiều xuyên qua. Đám lá làm hiện lên trên mặt đất và, nốt chấm sáng. Không có đường nào lên núi, xem ra chẳng có mấy ai lên trên này cả, đất trên núi càng lên cao càng mềm xốp. Lên gần đến ngọn đồi nhưng lại chưa bao giờ đứng từ trên cao nhìn xuống cả. Dù cho là ban ngày cũng có cảm giác rừng tre rậm rap4 này thật kỳ bí, thôi tốt nhất là đứng ở đây ngắm xuống dưới là đủ rồi, không nên đi tiếp nữa.
May mà ngọn núi này không cao cho nên nhanh chóng tôi lại xuống núi bằng con đường khác. Nhìn thấy chiếc quần và đôi giầy ướt sũng đang nhỏ từng giọt xuống thì lại nghĩ mình không nên đi lên tận đây, cảm thấy hối hận thật. Đi đến gần dòng suối tôi nhìn thấy lấp lóe bóng của Trương Chí đang giặt đồ.
“Anh Trương!” Mấy tháng sống ở đây quan hệ của chúng tôi với nhà anh Trương rất tốt.
“Anh đang làm gì đấy?” Tôi cất giọng hỏi. Trương Chí quay lại, nhìn thấy tôi đi tới lập tức cũng cười một cách nhẹ nhàng: “Tiểu Triệu à, hôm nay không phải đi học sao?”
“Chúng em nghỉ đông rồi, tự do rồi”.
“Thế à, thế thì đáng chúc mừng! Anh ở đây cũng chẳng có gì, chỉ có mỗi thịt, hà hà…”
“Chúng em thường làm phiền anh thấy ngại quá. Từ khi nghỉ đông chúng em đều mũm mĩm lên nhiều rồi”.
“Nghe em nói kìa, anh còn sợ là các em không đến làm phiền ý chứ”. Vừa nói dứt lời, Trương Chí chạy về nhà lấy ra miếng thịt đưa cho tôi.
“Thế em cũng không khách sáo nữa. Anh Trương, tối này anh cùng chị qua nhà em chơi, em làm cơm mời anh chị”.
“Sắp năm mới rồi, nhiều người đặt hàng quá nên gần đây anh hơi bận, lần sau đi, lần sau có cơ hội nhất định thử tài nấu nướng của em”.
“Vâng! Năm mới sắp đến rồi, vậy em chúc anh chị năm mới phát tài! Thôi anh bận, em cũng về đây”.
Quay trở lại căn nhà tôi lại đứng trước cái cửa quá quen thuộc. Lúc mở cửa vô tình lại nhìn lên lá bùa viết đầy những lời niệm chú. Những chữ ở trên đó cũng mờ đi rất nhiều, nhìn không rõ như trước đây nữa. Tấm bùa thật đáng ghét, làm cho mình từ khi nhìn thấy nó trở nên càng đa nghi, cũng có thể do bị ảnh hưởng bởi những lời niệm chú trên chiếc bùa này làm cho mình luôn có ảo giác. Hay là xé nó đi, trong đầu nghĩ như thế nào liền làm luôn như vậy. Tôi đem chiếc bùa xé thành từng mảnh.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ tôi lại có cảm giác trống trải không có việc làm, cả buổi chiều ngồi phịch ti vi, không ngừng đổi từ kênh này sang kênh khác, cũng chẳng biết là mình nên làm gì. Chỉ đến lúc cái cảm giác đói cồn cào trỗi dậy thì mới phát giác ra rằng ngoài trời đã tối. Vừa vặn lấy thịt mà anh Trương cho tôi lúc chiều ra làm mấy món vì cũng chẳng có việc gì khác để làm.
Không may sao, khi thái thịt không để ý bên trong có cục xương nhỏ làm con dao trượt ngang qua cắt đúng ngay vào tay tôi. Máu chảy như trút, lúc đấy tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng máu đang chảy rất nhiều và bây giờ mới có cảm giác đau.
Ngày thứ nhất của kỳ nghỉ mà đã có máu chảy thế này thì thực sự quá đen đủi. Tôi chạy ngay vào buồng tắm bật vòi nước ra để rửa thật sạch vết máu, nước chảy đến đâu cảm giác đau nhói ở vết thương càng xót. Máu với nước hòa trộn vào nhau tạo thành vòng xoáy nhỏ trong bồn rửa mặt. Tôi lấy từ trong tủ thuốc ra bạch dược rắc lung tung rơi vãi trên vết thương, máu cũng ngừng chảy, nhưng vết thương lại nhói lên từng cơn đau. Lúc này tôi thấy tâm trí rối bời chẳng còn hứng thú nào đi thổi cơm nữa. Quay trở lại bếp, máu rải rác nhỏ trên miếng thịt cùng với thớt. Bực bội tôi quẳng luôn miếng thịt vào thùng rác, đi tìm cả đống đồ ăn vặt để vừa xem vừa ăn, nhưng vẫn vừa tức tối vừa xem.
Ban đêm, bên ngoài thật yên tĩnh, trời quang mây tạnh, ánh trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời cao. Những cơn gió nhẹ phẩy qua, rừng tre phía trước xào xạc từng đợt theo những cơn gió nhẹ. Chỉ có căn nhà nhỏ trơ trọi cô đơn đứng ở giữa vùng rộng lớn cùng với ánh đèn tivi lập lòe yếu ớt. Trong căn nhà chỉ cò một người và tôi cũng chẳng biết được rằng mình xem tivi được bao lâu rồi, cảm giác buồn ngủ bắt đầu gật gù kéo đến. Trước tiếng tivi to như vậy tôi hầu như đã không biết gì hết.
Lúc này đột nhiên bên tai có tiếng nước chảy róc rách, tiếng nước chảy càng ngày càng rõ. Trong màn đêm yên tĩnh rất dễ nghe thấy bất kỳ dù là tiếng nước chảy nhỏ. Tôi tỉnh giấc ngay sau đó, nghe xem tiếng nước chảy nhỏ. Tôi tỉnh giấc ngay sau đó, nghe xem tiếng nước từ đâu, hóa ra từ phòng vệ sinh truyền đến. Cả ngày hôm nay thật rủi ro, muộn thế này rồi mà vòi nước lại còn bị hỏng nữa.
Đang lúc chuẩn bị đứng dậy ra xem tivi thì lại nghe thấy “tách”, tiếng động hình như là tiếng bật công tắc, có luồng ánh sáng từ phía dưới của phòng vệ sinh thoát ra ngoài.
“Ai?” Tôi quát lên.
Nhưng mãi sau phòng vệ sinh vẫn yên tĩnh không còn tiếng động nào khác ngoài vẫn là tiếng nước chảy. Chẳng nhẽ có người ở bên trong sao? Chẳng nhẽ đến phòng vệ sinh cùng một lúc cũng hỏng chăng? Tôi bước từng bước rón rén đến phòng bếp, thuận tay lấy luôn con dao trên thớt, hai tay nắm chặt con dao, giơ lên trước ngực. Dưới ánh đèn lờ mờ những vết máu trên con dao giờ đây trở thành màu tím đen.
Tôi nhẹ nhàng bước đến cửa phòng vệ sinh, tim đập thình thình không ngớt. Lấy hết dũng khí, tay phải cầm chắc con dao, tay trái mở cửa phòng vệ sinh. Không có gì trong phòng cả, tôi nhìn khắp mọi ngóc ngách, ngoài ánh đèn chiếu rọi trong phòng cùng với vòi nước bị hỏng đang chảy róc rách nước xuống bỗng lóe lên cảnh tượng rùng rợn trong một cách rõ nét.
Tôi quay phắt đầu nhìn lại cửa sổ ở tít trên cao kia nhưng hình như chẳng có gì. Nhìn kỹ lại lần nữa cũng chẳng có gì ngoài màn đen phủ lên lớp kính.
Có lẽ hôm nay tôi lại tự mình hù dọa mình nữa rồi. Tôi thở dài nhẹ nhõm, chuẩn bị đóng vòi nước lại rồi quay lên gác đi ngủ, thì bỗng nhiên khi tay tôi vừa chạm nhẹ vào vòi nước, “tách” tiếng một giọt máu nhỏ vào thanh bồn rửa mặt.
Vừa rồi kiểm tra hết mọi thứ nhưng ngoại trừ không nhìn lên trần nhà, trên trần sao lại có cái gì đó đang chảy máu xuống chứ? Tôi từ từ ngẩng đầu lên xem, trần nhà màu trắng không hề có bụi bẩn nào. Sự việc lúc này xảy ra không phải là ảo giác, tôi sợ đến nỗi dựng tóc gáy, khi tôi cúi xuống nhìn vào trong gương thì lại nhìn thấy gì đó ở chổ cửa sổ trên cao kia, đúng là cô ta – cơn ác mộng của tôi lại xuất hiện, ma nữ dần dần hiện một cách rõ ràng hơn, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy được cả đôi mắt đen kia, và một sợi tóc từ bên ngoài bay vào trong. Con dao tôi đang cầm chắc trong tay không biết tại sao lại bị rơi xuống đất. Tiếng dao rơi làm tôi giật mình, quay ngoắt người lại chạy thật nhanh. Vừa chạy ra khỏi phòng thì lại thấy ngồi trên chiếc ghế sofa đang xem tivi kia là cô ta. Toàn thân màu trắng bộ tóc đen dài phủ kín xuống tận ngực, cúi đầu không nói năng. Ánh sáng của tivi chiếu lên trên người cô ta từng chớp nháy càng làm cho con ma nữ ấy hiện lên một cách kỳ dị.
Đang muốn chạy ra cánh cửa để ra khỏi nhà thì lại nhìn thấy những bóng trắng đang lượn lờ trong vườn, tốp năm tốp ba những hình hồn đang đi đi lại lại trước sự kinh hãi. Tôi quay ngược lại chạy lên tầng hai. Con ma nữ ngồi trước tivi vẫn cúi đầu ngồi đó.
Vừa lên đến tầng hai, ở cuối dãy hành lang, cửa phòng của Lưu Tịnh đang đứng một hồn ma. Tuy là trên gác không có đèn, một màu đen bao phủ nhưng trên người linh hồn đó phát ra thứ ánh sáng màu xanh bích mờ ảo, chính vì thế vẫn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng. Tôi liền chạy thẳng vào phòng mình mở cửa chạy ta ngoài sân trời.
“Cứu tôi với…” tiếng kêu cứu thất thanh cùa tôi vang dội lên trong khu rừng tre.
Tiếng kêu cứu của tôi hình như cũng làm kinh động đến những con ma kia, những con ma trong vườn dường như nghe xong tiếng kêu lập tức tụ họp lại một chỗ, ngẩng lên nhìn tôi đang đứng ở sân trời, nhìn không rõ mặt mũi của con ma đấy, khi tôi lại chuẩn bị quay trở lại phòng thì con ma phát ra thứ ánh sáng kinh dị hiện ở cuối dãy hành lang lại xuất hiện ngay trước cửa sân trời. Lúc này tôi cảm nhận được rằng tim gan mình muốn nổ tung ra vì không biết những con ma này sẽ làm gì tôi. Những màu xanh quang đó dần dần tiến lại gần phía tôi, tôi nhìn thấy được cánh áo dài kia đang bay phất phơ trong gió, bên tai vẫn còn có thể nghe thấy tiếng áo cánh đo đập vào nhau. Trong lúc này đây tôi không còn có cảm giác ở đôi chân nữa, đứng không vững tôi ngồi sụp xuống, hai chân nhũn ra không cảm giác, nhắm chặt mắt lại, chỉ đợi tử thần đến mang tôi đi.
Tôi chỉ điều hối hận là lúc đầu biết căn nhà này đã có điều gì đó không ổn thì tại sao lại không dọn đi chứ, hối hận cũng vì sao lại ở một mình trong căn nhà này trong kỳ nghỉ Tết. Trong đầu tôi lúc này có rất nhiều ý niệm vụt hiện lên nhưng đợi một lúc lâu sau, tôi cảm giác như chẳng có tử thần nào cả. Thế con ma kia đang làm gì, bọn họ sẽ bắt tôi đi đâu? Tôi lấy hết dũng khí để mở mắt.
Comments for chapter "Chương 19"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận