Bàn Tay Định Mệnh - Chương 28
Không có mấy khách khứa ở nhà Eugène và không có người nào ở bàn bên cạnh có thể để ý đến câu chuyện của Nadia và Marc.
− Vì sao em cứ nhất thiết muốn gặp anh tối nay?
− Để nói cho anh rõ em đã biết được đến đâu về chuyện liên quan tới vợ anh, và cũng bở vì em thấy mỗi lúc một thêm lo cho anh. Nhưng trước hết, anh đã thấy bắt đầu bớt phần nào hoài nghi về khả năng thấu thị của em chưa?
− Anh đã thấy tin vì một lẽ rất đơn giản. Khi em không thấy có gì mới, em đã thành thật bảo anh. Cái đám sương mù kỳ quái đó đã bất ngờ che phủ tất cả trong ý nghĩ của em…
− Đó là chuyện bình thường trong nghề. Khi người ta miệt mài cố gắng sức muốn tìm hiểu phanh phui một trường hợp chính xác thì sớm muộn sẽ gây tác hại. Cần phải biết chờ đợi và để cho đi qua những luồn sóng nghịch… Còn về chuyện liên quan tới anh, không hiểu sao em cảm thấy có một đều băn khoăn chắc là do em cứ muốn tự hỏi mình là không rõ Celsa có biết rõ cái phần “hoạt động” thứ hai của anh không, dù em đã được nghe anh nói tất cả những gì về cô ấy.
− Anh xin nhắc lại là nàng hoàn toàn không biết chút gì và dù ngay cả việc nàng có nghi ngờ điều gì thì, anh cũng tin chắc là nàng không lấy đó làm một vấn đề quan trọng. Điều duy nhất làm nàng quan tâm là luôn xử sự như một cô bạn gái thân yêu của anh và tiếp tục làm anh say mê; và về khoản này, anh thú thực, nàng thành công mỉ mãn. Nàng biết rằng là anh không thể nào sống mà không có nàng.
− Anh có cảm tưởng là nàng quá lạm dụng cái đó chăng?
− Có thể là đôi khi nàng cũng lạm dụng đấy, nhưng có sao đâu vì nàng đã làm cho anh thấy hạnh phúc.
− Thái độ của cô ta đối với người chồng trước cũng không làm anh ngạc nhiên ư?
− Không, bởi vì nàng chưa bao giờ yêu hắn. Nàng lấy hắn chỉ là để thoát khỏi cảnh nghèo túng.
− Loại người có đầu óc tính toán, té ra là thế?
− Chẳng hơn gì em, cũng như ở tất cả những người đàn bà khác.
− Em ấy ư? Lúc nào em cũng chỉ nghĩ đến hạnh phúc của anh.
− Phải chăng đó là một dạng khác của bộ óc tính toán?
− Marc đáng thương của em! Cái cô Celsa đó đã mê hoặc anh hoàn toàn! Anh chỉ còn tin ở cô ấy mà thôi.
− Tin ở cả em nữa chứ, Nadia, nhưng bằng một cách khác: nàng là vợ và người tình của anh, còn em là bạn và là tri âm của anh… Cũng vì vậy mà anh cho em biết cả những điều mà nàng không bao giờ được biết, thí dụ như về cái chết của Smitzberg.
− Và người ta thực sự có thể đi tới chỗ tôn sùng tới mức ấy một cô vợ mà người ta đã thủ tiêu người chồng thứ nhất của cô ta?
− Nhưng sao lại không nhỉ, vì anh không có một chút nào hối hận cá nhân cả: cần phải có sự thanh toán đó…
− Một khi đã hiểu rõ, em lại càng thấy khiếp sợ anh.
− Em nhầm rồi! Đáng lẽ sự hoàn toàn trung thực của anh đối với em thì phải có tác dụng nâng cao lòng cảm mến của em đối với anh mới phải chứ.
− Ở một khía cạng nào đó thì đúng là như vậy. Nhưng dù sao, nếu cô ta biết rõ sự thật, anh không sợ là cô ta sẽ tìm cách trả thù cho người đã khuất ư?
Chắc anh cũng biết rõ như em: để trả hận, người ta có thể ăn tươi nuốt sống kẻ thù.
− Đó không phải là trường hợp của anh. Nếu Celsa đã thuộc hoặc đang còn thuộc vào một tổ chức mà Smitzberg phục vụ thì rất có thể là nàng đã lấy anh theo lệnh và không phải chờ một thời gian lâu như vậy để loại trừ anh hoặc làm cho anh bị diệt. Trong tất cả những tổ chức hoạt động bí mật người ta trừ khử mau chóng kẻ nào người ta cho là có hại. Thế nhưng cho tới nay chẳng có gì xảy ra với anh cả.
− Và nếu cô ta nhận nhiệm vụ là khống chế anh hoàn toàn để dẫn tới chỗ dần dần chuyển giao cho họ một số bí mật nào đó mà anh hiện đang lưu giữ. Mù quán vì tình yêu như anh trong lúc này sẽ chẳng nhận biết và nghi ngờ gì hết.
− Mặc dù với tình yêu say đắm như lúc này, anh không thuộc giống yếu hèn. Không bao giờ anh lẫn lộn nhiệm vụ với sự đan mê. Bản thân em, trong nghề của mình, có bao giờ em để lẫn đức chính trực của một quẻ bói nghiêm chỉnh vào tình cảm cá nhân mà em cảm thấy đối với một người nào đó không?
− Em không bao giờ giấu giếm sự thật.
Lại một lần nữa nàng lại tiếp tục giấu chàng là nàng đã chơi bịp bằng cách sử dụng những tư liệu trong các báo cáo của thám tử tư để làm nẩy mầm những mối nghi ngờ đầu tiên trong đầu óc Marc đối với người vợ của mình. Nhưng, lúc này, chúng đã được tung ra rồi, thì nàng không bao giờ có thể thú nhận đó là một thủ đoạn của một kẻ đang yêu được nữa. Lòng căm thù có tính bản năng đối với kẻ tình địch này cũng như tất cả những đối thủ khác có thể xuất hiện bắt buộc nàng kiên trì trong việc tìm ra những sự kiện mà một vài cái đúng là sự thật còn đều là do sự tưởng tượng bệnh hoạn của nàng mà ra cả. Dường như cái sức mạnh ghê gớm đó, mạnh hơn cả ý muốn của chính nàng là mang lại hạnh phúc cho người đàn ông mà nàng yêu quí, thúc đẩy nàng đi sâu vào sự lầm tưởng là tới một ngày nào đó nàng có thể thu về cho nàng, chỉ cho mỗi nàng thôi, tất cả các mối lợi mong muốn. Đó chính là lý do vì sao nàng đã giữ kín không cho Marc biết tất cả những gì nàng nhìn thấy trên quả cầu pha lê. Những đều bí mật đó, tức là tất cả những lời qua lại trong các cuộc gặp giữa Van Klyten và Celsa, nàng giữ dịt lấy riêng cho mình nàng, và tin chắc là chúng sẽ giúp nàng, chẳng bao lâu nữa, để đánh quị hoặc hơn nữa làm cho bị đánh quị một kẻ xảo quyệt không chút ngại ngần. Phương pháp của nàng đã thật tốt chưa? Trước hết đạt tới việc tranh thủ hoàn toàn sự tín nhiệm của người đàn ông bằng quyền lực tiên tri bói toán, sau đó gieo rộng sự nghi ngờ vào đầu óc hắn đến mức không chỉ đi đến sự sụp đổ trong tâm trạng, khởi đầu cho sự chấm dứt không sao cứu vãn được của mối tình mù quáng, mà còn có thể biến hắn thành kẻ tử thù của người bạn gái hắn nữa. Nhưng nàng còn phải tỏ ra thật kiên nhẫn: Marc yêu quá say đắm, không thể chỉ bằng một nhát chổi quét ngay được cả bao bề bộn trong một cuộc sống chung tới bảy năm trời. Nàng đã trải qua cảnh chờ đợi đằng đẵng nên chẳng sợ nỗi khốn khổ trong một vài tháng hoặc – đúng như một giấc mơ – một vài tuần nữa. Bằng một cách có phương pháp, đầy nham hiểm, cỗ máy do bộ óc rối loạn của nàng phát minh bắt đầu chuyển động và chỉ ngừng lại khi nào nàng được giải thoát khỏi số phận của một tình nhân bị bỏ rơi. Sẽ chẳng còn Celsa nữa. Sẽ tự do đoạt lại người mình yêu dấu. Kinh nghiệm trong nghề tiên tri lẽ đâu lại không giúp nàng đạt tới cái đích mà lẽ ra nàng đã là người hoàn toàn chính đáng để có.
Đột nhiên, hai tay ôm đầu, nàng như có vẻ muốn tự cách ly trốn tránh mọi người làm cho Marc có cảm tưởng như nàng nhập đồng. Mắt đờ đẫn như đang đắm mình trong một sự chiêm ngưỡng một ảo ảnh nào đó, vừa đan mê sửng sốt lại vừa lo sợ khổ đau. Toàn thân nàng run lên bần bật.
− Nadia, em làm sao thế?
− Em… em không biết… Đừng hỏi nữa, em xin anh!
− Em không ốm đấy chứ?
− Nếu những tia chớp thấu thị của em lóe sáng là một bệnh thì đúng là em đang ốm… Bởi vì ngay lúc này đây – có thật là anh đang ở bên cạnh em không? – Em trông thấy cái gì đó thật lạ lùng liên quan tới cả hai, vợ anh và anh… Anh hãy lên xe về nhà ngay đi! Không phải lo cho em: em sẽ thuê taxi để về nhà em và anh có thể gọi điện ngay cho em nếu cần. Nhưng phải hết sức thận trọng! Khi đã về tới nhà, phải mở khóa hết sức nhẹ nhàng, không được gây tiếng động nào… Hãy đi thẳng tới thư viện và anh sẽ thấy… Đó là tất cả những gì em có thể nói với anh lúc này. Hết rồi đấy: em chẳng nhìn thấy gì nữa cả.
Cả khuôn mặt nàng lấm tấm mồ hôi.
− Anh không thể để em ở đây trong tình trạng như thế này?
− Không có gì quan trọng đâu anh… Mỗi lần em trực tiếp thấy ảo ảnh không phải dựa vào những dụng cụ như trong phòng chiêm lý của em thì đều như thế cả. Khi ảo ảnh chấm dứt, em lại trở lại bình thường. Anh xem đây này: em có sao đâu. Đó là những căn xuất thần hổ rất ngắn giống như đã xảy ra trong cái đêm chúng mình yêu nhau anh có nhớ không, ở Montgenèver ấy… Về nhà mau đi anh! Anh sẽ phải cám ơn em về lời khuyên này đấy!
Về đến nhà, Nadia chờ nhưng vô ích: không có điện thoại của Marc. Điên lên vì lo lắng, nàng không sao ngủ được. Thế mà, ảo ảnh bất chợt nàng thấy vừa qua, thật rõ ràng! Nhất định có cái gì đó xảy ra tại nhà Marc… Aûo ảnh vừa rồi là có thật, ngoài ý chí, không phải do sự tưởng tượng quá mức của nàng. Không thể nào nhầm được: loại ảo ảnh tương tự xuất hiện đột ngột trước mắt nàng mà nàng không hề có ý kiếm tìm, đã lâu rồi không thấy… Nàng cũng muốn phát điên lên vì lẽ này nữa: thật sự khủng khiếp nếu nàng không còn sao phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nếu những đều thật bắt đầu trộn vào thậm chí nhập vào với những điều nàng bịa bắt, duy nhất là để chinh phục Marc? Nếu như vậy thì nghề của nàng sẽ lũn bại không sao trách khỏi.
Buổi sáng hôm sau và trong những giờ đầu buổi chiều cũng không có điện thoại của Marc. Có dễ đến hai chục lần nàng muốn gọi điện đến CITEF những rồi lại thôi, nghĩ là sẽ sai lầm về phía mình nếu như có việc gì thực sự nghiêm trọng xảy ra ở đó. Không phải là nàng đuổi theo Marc mà chính chàng lúc này phải đến tìm nàng sau khi đã hoàn toàn tin vào uy lực của nàng.
Vào hồi 18 giờ, khi một bà khác vừa xem xong, đứng lên nhường chỗ cho người tiếp theo, thì bà Vêra bước vội vào phòng vừa nói:
− Marc đang ở phòng chờ! Anh ta muốn biết xem cháu có thể tiếp anh ta ngay bây giờ không… Anh ta nói là rất cần và nhiều điều quan trọng muốn nới với cháu.
− Bà cho anh ấy vào hộ cháu và nói với khách vui lòng chờ một chút nữa.
− Họ được hẹn lâu rồi đấy!
− Thì đã sao: Ai không hài lòng thì cứ việc đi! Marc đối với cháu quan trọng hơn tất cả.
− Thế nào? Nàng hỏi ngay khi chàng đứng trước mặt.
− Anh đã làm đúng lời em dặn. Anh lặng lẽ vào nhà và đi thẳng tới thư viện. Celsa đang ở đó, ăn bận sơ sài ngồi trong một chiếc ghế bành trước bàn làm việc của anh. Nàng bình thản đọc sách.
− Khi trông thấy anh, cô ta nói gì?
− Nàng ngạc nhiên, thế thôi. Anh nhớ như in những lời đầu tên nàng nói: “Anh đã về đấy à, anh yêu? Bữa ăn bàn công việc cũng mau đấy nhỉ. Tất cả điều tốt chứ anh?” Anh trả lời: “Chẳng có vấn đề gì.” Nàng lại nói: “Anh thật đáng yêu đã mau chóng về với vợ anh… Bữa chiều nay vắng anh , anh biết chứ? Em không có thể nào ngủ được nếu thiếu anh. Đừng quên là tất cả các buổi tối ở Paris là phải dành riêng cho em đấy! Em đã chịu bao đau khổ khi anh bỏ em lại để lao vào những chuyến đi nước ngoài!”
− Rồi sau đó?
− Chúng mình đi ngủ.
− Thế thôi ư?
− Celsa vào giấc ngủ ngay.
− Còn anh?
− Thú thực là anh không sao ngủ được. Những điều em nói trong bữa ăn chiều làm cho anh lo ngại.
− Anh chắc chắn là lúc đó không có người nào khác trong nhà không?
− Tuyệt đồi không có ai! Đã lâu rồi anh có thói quen là mỗi buổi tối trước khi vào phòng ngủ lại đi kiểm tra một lượt tất cả mõi chỗ trong nhà và ngoài nhà.
− Tại sao vậy? Anh sợ cái gì chăng?
− Không phải vậy! Anh nhắc lại đó là thói quen cũ đã có từ ngày ở trang trại La Sablièrem vùng Sologne. Anh còn nhớ là cha anh thường chế giễu anh, ông hỏi có phải anh muốn tìm kiếm những con ma! Đêm qua, cuối cùng anh cũng ngủ được và tự nhủ cái cách thức đoán định của em chắc là chưa đến chỗ mầu nhiệm lắm!
− Anh nhầm đấy Marc ạ. Em thề với anh là em đã nhìn thấy rõ ràng!
− Cụ thể là thấy gì?
− Khó nói lắm…
− Vậy thì, chính anh sẽ giúp em lần này… Sáng nay, khi thức giấc, lúc ấy Celsa còn đang ngủ, anh nghĩ khác hẳn tối hôm trước… Mỗi buổi sáng – lại một thói quen cũ khác của anh – việc đầu tiên là tới thư viện mà ở đó, sau một bức hoành, là những chồng sách và một két sắt nhỏ. Mỗi lần mở là để xem các thứ trong đó có ở nguyên chỗ không. Khóa của sắt két này là một tổ hợp tương đối phức tạp, ai không biết sẽ không mở nổi.
− Anh giữ những vật gì trong két mà quí đến thế?
− Những tờ giấy cũ của gia đình mà giá trị duy nhất đối với anh là gợi lại những kỷ niệm của quá khứ… Và thêm vào đó là một sấp tiền giấy anh dự trữ cho trường hợp phải có ngay đỡ mất công ra nhà băng.
− Trong két sắt mọi thứ điều như cũ chứ?
− Đấy là điều chúng ta cần biết! Tóm lại có thể là chính cái đó mà em nhìn thấy trong cơn xuất thần trứ danh của em? Tất cả mọi thứ điều y nguyên tuyệt đối, trừ một cái…
− Cái gì vậy?
− Một tài liệu để trong bìa bọc theo thứ tự cả tập đáng lẽ là ở chổ thứ năm lại nhảy xuống chỗ thứ sáu…
− Những tài liệu đó đã được đánh số thứ tự?
− Không, nhưng anh thuộc lòng chỗ của mỗi tài liệu vì ngày nào anh cũng xem xét lại.
− Và nội dung những tài liệu đó?
− Là những sơ đồ…
− Mật chứ?
− Tuyệt đối là khác nữa kia vì hiện nay duy nhất chỉ có mỗi một mình anh là có những bản sao đó thôi. Còn có những sơ đồ gốc để ở nơi khác, đề phòng trường hợp có sự thất thoát…
− Chúng được giấu ở một nơi khác?
− Ở các kho lưu trữ còn bí mật hơn nữa ngay cả với những sếp của tổ chức mà anh chỉ là những bánh xe nhỏ.
− Tổ chức của những kẻ sát nhân?
− Nếu em thích thì cứ gọi thế cũng được… Nhưng những người ấy chẳng hề động tâm! Họ vẫn ở trong một trật tự và trên một dây người nọ sau người kia giống như tập tài liệu của anh ở một nơi mà ngoài ông chủ lớn ra thì chẳng có ai biết, có nghĩ là không bao giờ cái thứ năm lại đột ngột nằm dưới cái thứ sáu cả! Em hiểu anh nói gì chứ?
− Cũng đại khái…
− Sự đảo lộn chỉ rõ, không còn chút hồ nghi nào nữa là tài liệu xếp thứ tự của anh đã bị một kẻ khác tra cứu, xem xét, xong việc lại để vào chỗ cũ trước khi đóng két và mày mò khóa lại, dù sao vẫn mắc một sai lầm duy nhất nhưng không phải là không quan trọng đối với một người luôn cảnh giác đề phòng như anh đây… Tài liệu thứ năm để ở tài liệu thứ sáu và ngược lại! Tóm lại, tổng số những bản “đúp” của anh – chính xác là mười một – có đủ trong đó nhưng không ở trong trật tự cũ, thế mà mới sáng hôm qua thôi, như thường lệ anh đã kiểm tra nhưng không thấy có gì suy chuyển! Vậy thì em kết luận việc này ra sao, nhà tiên tri?
− Chưa cần sử dụng tới năng khiếu, em cũng có thể suy luận là nếu kẻ nào đó đã xem được tài liệu và lại đặt trong két trước khi đóng lại như cũ thì kẻ đó bắt buộc phải bắt đầu bằng việc mở két ra!
− Tất nhiên là như thế rồi! Vì vậy câu hỏi đầu tiên phải đặt ra là: ai là kẻ làm việc đó?
Anh im lặng một lát rồi mới nói tiếp:
− Hẳn là em có một ý nào đó, em, cô bạn tâm giao duy nhất của anh!
− Vì sao em cứ nhất thiết muốn gặp anh tối nay?
− Để nói cho anh rõ em đã biết được đến đâu về chuyện liên quan tới vợ anh, và cũng bở vì em thấy mỗi lúc một thêm lo cho anh. Nhưng trước hết, anh đã thấy bắt đầu bớt phần nào hoài nghi về khả năng thấu thị của em chưa?
− Anh đã thấy tin vì một lẽ rất đơn giản. Khi em không thấy có gì mới, em đã thành thật bảo anh. Cái đám sương mù kỳ quái đó đã bất ngờ che phủ tất cả trong ý nghĩ của em…
− Đó là chuyện bình thường trong nghề. Khi người ta miệt mài cố gắng sức muốn tìm hiểu phanh phui một trường hợp chính xác thì sớm muộn sẽ gây tác hại. Cần phải biết chờ đợi và để cho đi qua những luồn sóng nghịch… Còn về chuyện liên quan tới anh, không hiểu sao em cảm thấy có một đều băn khoăn chắc là do em cứ muốn tự hỏi mình là không rõ Celsa có biết rõ cái phần “hoạt động” thứ hai của anh không, dù em đã được nghe anh nói tất cả những gì về cô ấy.
− Anh xin nhắc lại là nàng hoàn toàn không biết chút gì và dù ngay cả việc nàng có nghi ngờ điều gì thì, anh cũng tin chắc là nàng không lấy đó làm một vấn đề quan trọng. Điều duy nhất làm nàng quan tâm là luôn xử sự như một cô bạn gái thân yêu của anh và tiếp tục làm anh say mê; và về khoản này, anh thú thực, nàng thành công mỉ mãn. Nàng biết rằng là anh không thể nào sống mà không có nàng.
− Anh có cảm tưởng là nàng quá lạm dụng cái đó chăng?
− Có thể là đôi khi nàng cũng lạm dụng đấy, nhưng có sao đâu vì nàng đã làm cho anh thấy hạnh phúc.
− Thái độ của cô ta đối với người chồng trước cũng không làm anh ngạc nhiên ư?
− Không, bởi vì nàng chưa bao giờ yêu hắn. Nàng lấy hắn chỉ là để thoát khỏi cảnh nghèo túng.
− Loại người có đầu óc tính toán, té ra là thế?
− Chẳng hơn gì em, cũng như ở tất cả những người đàn bà khác.
− Em ấy ư? Lúc nào em cũng chỉ nghĩ đến hạnh phúc của anh.
− Phải chăng đó là một dạng khác của bộ óc tính toán?
− Marc đáng thương của em! Cái cô Celsa đó đã mê hoặc anh hoàn toàn! Anh chỉ còn tin ở cô ấy mà thôi.
− Tin ở cả em nữa chứ, Nadia, nhưng bằng một cách khác: nàng là vợ và người tình của anh, còn em là bạn và là tri âm của anh… Cũng vì vậy mà anh cho em biết cả những điều mà nàng không bao giờ được biết, thí dụ như về cái chết của Smitzberg.
− Và người ta thực sự có thể đi tới chỗ tôn sùng tới mức ấy một cô vợ mà người ta đã thủ tiêu người chồng thứ nhất của cô ta?
− Nhưng sao lại không nhỉ, vì anh không có một chút nào hối hận cá nhân cả: cần phải có sự thanh toán đó…
− Một khi đã hiểu rõ, em lại càng thấy khiếp sợ anh.
− Em nhầm rồi! Đáng lẽ sự hoàn toàn trung thực của anh đối với em thì phải có tác dụng nâng cao lòng cảm mến của em đối với anh mới phải chứ.
− Ở một khía cạng nào đó thì đúng là như vậy. Nhưng dù sao, nếu cô ta biết rõ sự thật, anh không sợ là cô ta sẽ tìm cách trả thù cho người đã khuất ư?
Chắc anh cũng biết rõ như em: để trả hận, người ta có thể ăn tươi nuốt sống kẻ thù.
− Đó không phải là trường hợp của anh. Nếu Celsa đã thuộc hoặc đang còn thuộc vào một tổ chức mà Smitzberg phục vụ thì rất có thể là nàng đã lấy anh theo lệnh và không phải chờ một thời gian lâu như vậy để loại trừ anh hoặc làm cho anh bị diệt. Trong tất cả những tổ chức hoạt động bí mật người ta trừ khử mau chóng kẻ nào người ta cho là có hại. Thế nhưng cho tới nay chẳng có gì xảy ra với anh cả.
− Và nếu cô ta nhận nhiệm vụ là khống chế anh hoàn toàn để dẫn tới chỗ dần dần chuyển giao cho họ một số bí mật nào đó mà anh hiện đang lưu giữ. Mù quán vì tình yêu như anh trong lúc này sẽ chẳng nhận biết và nghi ngờ gì hết.
− Mặc dù với tình yêu say đắm như lúc này, anh không thuộc giống yếu hèn. Không bao giờ anh lẫn lộn nhiệm vụ với sự đan mê. Bản thân em, trong nghề của mình, có bao giờ em để lẫn đức chính trực của một quẻ bói nghiêm chỉnh vào tình cảm cá nhân mà em cảm thấy đối với một người nào đó không?
− Em không bao giờ giấu giếm sự thật.
Lại một lần nữa nàng lại tiếp tục giấu chàng là nàng đã chơi bịp bằng cách sử dụng những tư liệu trong các báo cáo của thám tử tư để làm nẩy mầm những mối nghi ngờ đầu tiên trong đầu óc Marc đối với người vợ của mình. Nhưng, lúc này, chúng đã được tung ra rồi, thì nàng không bao giờ có thể thú nhận đó là một thủ đoạn của một kẻ đang yêu được nữa. Lòng căm thù có tính bản năng đối với kẻ tình địch này cũng như tất cả những đối thủ khác có thể xuất hiện bắt buộc nàng kiên trì trong việc tìm ra những sự kiện mà một vài cái đúng là sự thật còn đều là do sự tưởng tượng bệnh hoạn của nàng mà ra cả. Dường như cái sức mạnh ghê gớm đó, mạnh hơn cả ý muốn của chính nàng là mang lại hạnh phúc cho người đàn ông mà nàng yêu quí, thúc đẩy nàng đi sâu vào sự lầm tưởng là tới một ngày nào đó nàng có thể thu về cho nàng, chỉ cho mỗi nàng thôi, tất cả các mối lợi mong muốn. Đó chính là lý do vì sao nàng đã giữ kín không cho Marc biết tất cả những gì nàng nhìn thấy trên quả cầu pha lê. Những đều bí mật đó, tức là tất cả những lời qua lại trong các cuộc gặp giữa Van Klyten và Celsa, nàng giữ dịt lấy riêng cho mình nàng, và tin chắc là chúng sẽ giúp nàng, chẳng bao lâu nữa, để đánh quị hoặc hơn nữa làm cho bị đánh quị một kẻ xảo quyệt không chút ngại ngần. Phương pháp của nàng đã thật tốt chưa? Trước hết đạt tới việc tranh thủ hoàn toàn sự tín nhiệm của người đàn ông bằng quyền lực tiên tri bói toán, sau đó gieo rộng sự nghi ngờ vào đầu óc hắn đến mức không chỉ đi đến sự sụp đổ trong tâm trạng, khởi đầu cho sự chấm dứt không sao cứu vãn được của mối tình mù quáng, mà còn có thể biến hắn thành kẻ tử thù của người bạn gái hắn nữa. Nhưng nàng còn phải tỏ ra thật kiên nhẫn: Marc yêu quá say đắm, không thể chỉ bằng một nhát chổi quét ngay được cả bao bề bộn trong một cuộc sống chung tới bảy năm trời. Nàng đã trải qua cảnh chờ đợi đằng đẵng nên chẳng sợ nỗi khốn khổ trong một vài tháng hoặc – đúng như một giấc mơ – một vài tuần nữa. Bằng một cách có phương pháp, đầy nham hiểm, cỗ máy do bộ óc rối loạn của nàng phát minh bắt đầu chuyển động và chỉ ngừng lại khi nào nàng được giải thoát khỏi số phận của một tình nhân bị bỏ rơi. Sẽ chẳng còn Celsa nữa. Sẽ tự do đoạt lại người mình yêu dấu. Kinh nghiệm trong nghề tiên tri lẽ đâu lại không giúp nàng đạt tới cái đích mà lẽ ra nàng đã là người hoàn toàn chính đáng để có.
Đột nhiên, hai tay ôm đầu, nàng như có vẻ muốn tự cách ly trốn tránh mọi người làm cho Marc có cảm tưởng như nàng nhập đồng. Mắt đờ đẫn như đang đắm mình trong một sự chiêm ngưỡng một ảo ảnh nào đó, vừa đan mê sửng sốt lại vừa lo sợ khổ đau. Toàn thân nàng run lên bần bật.
− Nadia, em làm sao thế?
− Em… em không biết… Đừng hỏi nữa, em xin anh!
− Em không ốm đấy chứ?
− Nếu những tia chớp thấu thị của em lóe sáng là một bệnh thì đúng là em đang ốm… Bởi vì ngay lúc này đây – có thật là anh đang ở bên cạnh em không? – Em trông thấy cái gì đó thật lạ lùng liên quan tới cả hai, vợ anh và anh… Anh hãy lên xe về nhà ngay đi! Không phải lo cho em: em sẽ thuê taxi để về nhà em và anh có thể gọi điện ngay cho em nếu cần. Nhưng phải hết sức thận trọng! Khi đã về tới nhà, phải mở khóa hết sức nhẹ nhàng, không được gây tiếng động nào… Hãy đi thẳng tới thư viện và anh sẽ thấy… Đó là tất cả những gì em có thể nói với anh lúc này. Hết rồi đấy: em chẳng nhìn thấy gì nữa cả.
Cả khuôn mặt nàng lấm tấm mồ hôi.
− Anh không thể để em ở đây trong tình trạng như thế này?
− Không có gì quan trọng đâu anh… Mỗi lần em trực tiếp thấy ảo ảnh không phải dựa vào những dụng cụ như trong phòng chiêm lý của em thì đều như thế cả. Khi ảo ảnh chấm dứt, em lại trở lại bình thường. Anh xem đây này: em có sao đâu. Đó là những căn xuất thần hổ rất ngắn giống như đã xảy ra trong cái đêm chúng mình yêu nhau anh có nhớ không, ở Montgenèver ấy… Về nhà mau đi anh! Anh sẽ phải cám ơn em về lời khuyên này đấy!
Về đến nhà, Nadia chờ nhưng vô ích: không có điện thoại của Marc. Điên lên vì lo lắng, nàng không sao ngủ được. Thế mà, ảo ảnh bất chợt nàng thấy vừa qua, thật rõ ràng! Nhất định có cái gì đó xảy ra tại nhà Marc… Aûo ảnh vừa rồi là có thật, ngoài ý chí, không phải do sự tưởng tượng quá mức của nàng. Không thể nào nhầm được: loại ảo ảnh tương tự xuất hiện đột ngột trước mắt nàng mà nàng không hề có ý kiếm tìm, đã lâu rồi không thấy… Nàng cũng muốn phát điên lên vì lẽ này nữa: thật sự khủng khiếp nếu nàng không còn sao phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nếu những đều thật bắt đầu trộn vào thậm chí nhập vào với những điều nàng bịa bắt, duy nhất là để chinh phục Marc? Nếu như vậy thì nghề của nàng sẽ lũn bại không sao trách khỏi.
Buổi sáng hôm sau và trong những giờ đầu buổi chiều cũng không có điện thoại của Marc. Có dễ đến hai chục lần nàng muốn gọi điện đến CITEF những rồi lại thôi, nghĩ là sẽ sai lầm về phía mình nếu như có việc gì thực sự nghiêm trọng xảy ra ở đó. Không phải là nàng đuổi theo Marc mà chính chàng lúc này phải đến tìm nàng sau khi đã hoàn toàn tin vào uy lực của nàng.
Vào hồi 18 giờ, khi một bà khác vừa xem xong, đứng lên nhường chỗ cho người tiếp theo, thì bà Vêra bước vội vào phòng vừa nói:
− Marc đang ở phòng chờ! Anh ta muốn biết xem cháu có thể tiếp anh ta ngay bây giờ không… Anh ta nói là rất cần và nhiều điều quan trọng muốn nới với cháu.
− Bà cho anh ấy vào hộ cháu và nói với khách vui lòng chờ một chút nữa.
− Họ được hẹn lâu rồi đấy!
− Thì đã sao: Ai không hài lòng thì cứ việc đi! Marc đối với cháu quan trọng hơn tất cả.
− Thế nào? Nàng hỏi ngay khi chàng đứng trước mặt.
− Anh đã làm đúng lời em dặn. Anh lặng lẽ vào nhà và đi thẳng tới thư viện. Celsa đang ở đó, ăn bận sơ sài ngồi trong một chiếc ghế bành trước bàn làm việc của anh. Nàng bình thản đọc sách.
− Khi trông thấy anh, cô ta nói gì?
− Nàng ngạc nhiên, thế thôi. Anh nhớ như in những lời đầu tên nàng nói: “Anh đã về đấy à, anh yêu? Bữa ăn bàn công việc cũng mau đấy nhỉ. Tất cả điều tốt chứ anh?” Anh trả lời: “Chẳng có vấn đề gì.” Nàng lại nói: “Anh thật đáng yêu đã mau chóng về với vợ anh… Bữa chiều nay vắng anh , anh biết chứ? Em không có thể nào ngủ được nếu thiếu anh. Đừng quên là tất cả các buổi tối ở Paris là phải dành riêng cho em đấy! Em đã chịu bao đau khổ khi anh bỏ em lại để lao vào những chuyến đi nước ngoài!”
− Rồi sau đó?
− Chúng mình đi ngủ.
− Thế thôi ư?
− Celsa vào giấc ngủ ngay.
− Còn anh?
− Thú thực là anh không sao ngủ được. Những điều em nói trong bữa ăn chiều làm cho anh lo ngại.
− Anh chắc chắn là lúc đó không có người nào khác trong nhà không?
− Tuyệt đồi không có ai! Đã lâu rồi anh có thói quen là mỗi buổi tối trước khi vào phòng ngủ lại đi kiểm tra một lượt tất cả mõi chỗ trong nhà và ngoài nhà.
− Tại sao vậy? Anh sợ cái gì chăng?
− Không phải vậy! Anh nhắc lại đó là thói quen cũ đã có từ ngày ở trang trại La Sablièrem vùng Sologne. Anh còn nhớ là cha anh thường chế giễu anh, ông hỏi có phải anh muốn tìm kiếm những con ma! Đêm qua, cuối cùng anh cũng ngủ được và tự nhủ cái cách thức đoán định của em chắc là chưa đến chỗ mầu nhiệm lắm!
− Anh nhầm đấy Marc ạ. Em thề với anh là em đã nhìn thấy rõ ràng!
− Cụ thể là thấy gì?
− Khó nói lắm…
− Vậy thì, chính anh sẽ giúp em lần này… Sáng nay, khi thức giấc, lúc ấy Celsa còn đang ngủ, anh nghĩ khác hẳn tối hôm trước… Mỗi buổi sáng – lại một thói quen cũ khác của anh – việc đầu tiên là tới thư viện mà ở đó, sau một bức hoành, là những chồng sách và một két sắt nhỏ. Mỗi lần mở là để xem các thứ trong đó có ở nguyên chỗ không. Khóa của sắt két này là một tổ hợp tương đối phức tạp, ai không biết sẽ không mở nổi.
− Anh giữ những vật gì trong két mà quí đến thế?
− Những tờ giấy cũ của gia đình mà giá trị duy nhất đối với anh là gợi lại những kỷ niệm của quá khứ… Và thêm vào đó là một sấp tiền giấy anh dự trữ cho trường hợp phải có ngay đỡ mất công ra nhà băng.
− Trong két sắt mọi thứ điều như cũ chứ?
− Đấy là điều chúng ta cần biết! Tóm lại có thể là chính cái đó mà em nhìn thấy trong cơn xuất thần trứ danh của em? Tất cả mọi thứ điều y nguyên tuyệt đối, trừ một cái…
− Cái gì vậy?
− Một tài liệu để trong bìa bọc theo thứ tự cả tập đáng lẽ là ở chổ thứ năm lại nhảy xuống chỗ thứ sáu…
− Những tài liệu đó đã được đánh số thứ tự?
− Không, nhưng anh thuộc lòng chỗ của mỗi tài liệu vì ngày nào anh cũng xem xét lại.
− Và nội dung những tài liệu đó?
− Là những sơ đồ…
− Mật chứ?
− Tuyệt đối là khác nữa kia vì hiện nay duy nhất chỉ có mỗi một mình anh là có những bản sao đó thôi. Còn có những sơ đồ gốc để ở nơi khác, đề phòng trường hợp có sự thất thoát…
− Chúng được giấu ở một nơi khác?
− Ở các kho lưu trữ còn bí mật hơn nữa ngay cả với những sếp của tổ chức mà anh chỉ là những bánh xe nhỏ.
− Tổ chức của những kẻ sát nhân?
− Nếu em thích thì cứ gọi thế cũng được… Nhưng những người ấy chẳng hề động tâm! Họ vẫn ở trong một trật tự và trên một dây người nọ sau người kia giống như tập tài liệu của anh ở một nơi mà ngoài ông chủ lớn ra thì chẳng có ai biết, có nghĩ là không bao giờ cái thứ năm lại đột ngột nằm dưới cái thứ sáu cả! Em hiểu anh nói gì chứ?
− Cũng đại khái…
− Sự đảo lộn chỉ rõ, không còn chút hồ nghi nào nữa là tài liệu xếp thứ tự của anh đã bị một kẻ khác tra cứu, xem xét, xong việc lại để vào chỗ cũ trước khi đóng két và mày mò khóa lại, dù sao vẫn mắc một sai lầm duy nhất nhưng không phải là không quan trọng đối với một người luôn cảnh giác đề phòng như anh đây… Tài liệu thứ năm để ở tài liệu thứ sáu và ngược lại! Tóm lại, tổng số những bản “đúp” của anh – chính xác là mười một – có đủ trong đó nhưng không ở trong trật tự cũ, thế mà mới sáng hôm qua thôi, như thường lệ anh đã kiểm tra nhưng không thấy có gì suy chuyển! Vậy thì em kết luận việc này ra sao, nhà tiên tri?
− Chưa cần sử dụng tới năng khiếu, em cũng có thể suy luận là nếu kẻ nào đó đã xem được tài liệu và lại đặt trong két trước khi đóng lại như cũ thì kẻ đó bắt buộc phải bắt đầu bằng việc mở két ra!
− Tất nhiên là như thế rồi! Vì vậy câu hỏi đầu tiên phải đặt ra là: ai là kẻ làm việc đó?
Anh im lặng một lát rồi mới nói tiếp:
− Hẳn là em có một ý nào đó, em, cô bạn tâm giao duy nhất của anh!
Comments for chapter "Chương 28"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận