Bàn Tay Định Mệnh - Chương 22
− Điều mà cháu mong muốn lúc này là anh ấy được hạnh phúc!
− Ngay cả việc anh ta sống với người đàn bà đó?
Nàng nhìn ông như một người không hiểu sao mà người ta có thể đặt câu hỏi đó với nàng và nàng chồm dậy, nước mắt rơi lã chã:
− Cái mà bác đòi hỏi đó thì không sao được!
− Thế mà cháu bảo là yêu anh ta? Khi người ta yêu thật sâu sắc, thật đắm đuối thì người ta sẵn sàng hi sinh tất cả! Tình yêu thực sự đúng như vậy đó…
− Nếu cấn, cháu sẽ dân hiến cả cuộc đời vì anh ấy!
− Đó là một tuyên ngôn độc thật đẹp nhưng buồn thay nó lại bộc lộ ra một điều tệ hại là chẳng có gì mới cả: hàng triệu cô tình nhân khóc than sướt mướt đã từng tuyên bố như thế trước cháu. Chúng ta hãy tỏ ra thực dụng hơn. Muốn cứu giúp cái anh chàng mà cháu thực sự cho là đang trong vòng nguy hiểm, trước hết chúng ta cần hiểu biết một đôi đều… Cháu có nói với ta là trong thời gian tham dự thể thao kỳ nghỉ đông đó, anh ta đang theo học kỹ sư?
− Vâng.
− Điều đó cho phép ta đặt giả thuyết là bây giờ, sau chín năm, anh ta phải trở thành một kỹ sư giỏi. Vậy thì bây giờ anh ta làm việc ở đâu và cho cơ quan nào hoặc hãng buôn nào?
− Cháu không biết.
− Cháu cũng không tò mò tìm hiểu ư? – Dù là bác ví dụ – qua những bạn cũ, nhóm bạn có cả cháu và anh ta ấy?
− Từ ngày cháu đi vào ngày chiêm lý thật sự là nghiêm túc thì cháu không còn tiếp xúc với tất cả bọn họ nữa.
− Tại sao cháu lại không thử tìm một trong những người bạn trai cũ hoặc một trong các bạn gái cũ thân vẫn đi lại với anh ta, họ sẽ cho cháu biết một số chi tiết về cuộc sống của người mà cháu luôn luôn quan tâm?
− Cháu không muốn bất cứ một người nào trong bọn họ, người thứ ba, dính dáng vào câu chuyện này. Họ sẽ tự hỏi là lý do gì mà cháu lại quan tâm tới Marc như vậy?
− Cháu có địa chỉ anh ta chứ?
− Cũng không! Chiều qua về tới Pari, việc đầu tiên cháu làm là tra cứu các danh bạ điện thoại, theo thứ tự chữ cái cả tên người và tên phố: đều không có. Rồi sau đó cháu hỏi phòng chỉ dẫn và nói họ tên anh ấy: cả ở P. và T. đều không biết anh ta.
− Cháu có thể cho ta biết họ của anh ấy?
− Davault… Marc Davault.
Sau khi ghi vào sổ tay, ông nói thêm:
− Tuy ít ỏi nhưng đã có một chút gì đó chính xác. Khi nào có địa chỉ của anh ta và biết đích xác anh ta làm nghề gì, chúng ta sẽ gắng lần tới chị vợ và sẽ xem… Có thể ngay thời gian này chị ta sẽ lại tới gặp ta hoặc cháu? Nhưng, vì chưa thật chắc chắn, nếu muốn công việc tiến mau, tốt hơn hết là có sự hỗ trợ của một người vô danh nào đó… Trong số bạn cũ, có một người ta thường hay tiếp xúc khi gặp một vài trường hợp khó khăn. Người này đã từng hoạt động trong các cơ quan tình báo, đã nghỉ việc và mở một phòng chinh thám tư. Cháu có đồng ý để ta trao cho ông ấy đi thăm dò? Tất nhiên là ta sẽ không để lộ tên cháu ra. Oâng ấy sẽ tưởng là chính ta cần những tin tức đó.
− Cháu sẵn sàng, qua bác làm trung gian cháu sẽ thanh toán tiền công cho ông ấy.
− Cũng không đáng là bao đâu vì công việc chẳng lấy gì làm phức tạp lắm đối với một nhà chuyên môn… Bây giờ cháu hãy về nhà đi và hãy yên tâm chăm chú vào công việc của phòng chiêm lý và với bạn hàng của cháu. Lúc nào ta nắm bắt được tin gì, ta sẽ gọi điện cho cháu. Và trước khi rời khỏi đây, cháu phải hứa với ta một điều, nếu không ta sẽ không làm gì cả: tạm quên đi một thời gian cả Marc cũng như vợ anh ta.
− Cháu hưa sẽ cố gắng, nhưng khó đấy bác ạ.
− Bắt buộc phải thế cháu ạ.
Phòng chiêm lý trở lại hoạt động như cũ nhưng Nadia không còn hứng thú tiếp xúc với bạn hàng nữa: nàng làm việc chỉ qua là thói quen mà thôi. Mặc dù đã hứa với ông thuật-sĩ, nàng chỉ nghĩ tới Marc và hiểm họa có thể tới với chàng. Biết rõ cô cháu đang ở trong trạng thái không được bình thường, bà Vêra cũng không dám hỏi. Tình thế chắc chắn còn có thể kéo dài nếu một buổi chiều ông Raphael không gọi điện:
− Ta muốn chờ công việc trong ngày kết thúc ta mới gọi cho cháu. Ta nói chuyện được chứ?
− Có mỗi mình cháu thôi. Bà ngoại cháu đang ở phòng riêng.
− Người mà cháu quan tâm hiện nay ở Pari, tại nhà số 24 đường Pereire. Căn nhà này anh ta mua cách đây bna năm. Anh ta sống với vợ và không có con. Công việc vục vụ do một người Bồ Đào Nha ở tầng bảy đảm nhiệm. Cháu có nói với ta là cháu biết được tin do một tờ báo hàng ngày đăng ngày kết hôn của họ cách đây đã bảy năm; nhưng còn những chi tiết mà cháu không biết và có thể là quan trọng: đó là họ tên và tuổi của cô gái trở thành cô dâu. Đó là họ tên thời còn con gái của chị ta và cả tuổi của chị ta nữa. Chị ta sinh tại Oran cách đây ba chục năm và có tên là Celsa Gonzalez. Điều này cho ta dự đoán đó là người gốc Tâ Ban Nha và biện giải cho mẫu người Địa Trung Hải của chị ta… Năm hai mươi ba tuổi, khi lấy Marc Davault thì chị ta đã là một người góa chồng được một năm, một người đàn bà góa rất trẻ và chưa có con. Nhớ lại câu hỏi chị ta đã đặt ra cho cháu cũng như cho ta trong hai lần xem khác nhau, ta nghĩ là chữ quả phụ phải mang một cộng hưởng nào đó… Nói một cách khác là chị ta đã chôn người chồng thứ nhất, quốc tịch Đức, sinh ở Leipzig có tên là Hans Smitzberg. Anh ta già hơn vợ tới mười năm, hồi đó tức là ba mươi mốt tuổi. Đó là một nhà kinh doanh phải đi nhiều nơi, nhất là vùng Bắc Phi và có thể gặp vợ ở đây, và cả ở Iran, nơi mà anh ta thường lưu lại. Tóm lại người khách chung “của chúng ta” hiện nay là bà Davault, trước đây là bà Smitzberg… Ngắn gọn như là vậy. Cũng như người chồng Pháp, chị ta có một xe con, chiếc Austin màu đen mà ta nắm được số biển đăng ký, cùng với số biển đăng ký của chiếc của chiếc Rover màu xanh nước biển của chồng chị ta. Những tin này có thể giúp ích cho chúng ta đấy.
Tất cả các buổi sáng trừ thứ bảy, chủ nhật và những ngày lễ, chàng ngồi sau vô lăng vào hồi 9 giờ đến sở làm ở số 35, đại lộ Friedland. Làm gì ở đó? Công khai thì anh ta có chân kỹ sư tư vấn trong CITEF, năm chữ đầu của Compagnie Internationale De Transport Et De Fret, tên gọi khá mơ hồ, núp dưới nó là một tổ chức mạnh có cả một hạm đội chuyên chở tất cả mọi thứ và cgu3 yếu là dầu khí dưới sắc cờ Panama. Công việc của Marc Davault có vẽ như bắt buộc anh ta phải đi nhiều cũng như Hans Smitberg, người chồng thứ nhất quá cố của Celsa xinh đẹp trước đây… Những chuyến đi thường chỉ có một mình hoặc thêm một hoặc hai người công tác tháp tùng nhưng không bao giờ có vợ đi theo. Khi ở Pari anh ta không về nhà ăn sáng hàng tuần và luôn có những bữa ăn gọi là “sự vụ” ở các quán ăn đại loại như Taillevent, Lucas-Carton, Laurent v.v… Ngược lại, bao giờ cũng thế, anh ta về nhà vào khoảng 18 giờ rưỡi và nếu có phải đi vào thành phố ăn tối hoặc đi xem hát thì bao giờ cũng cặp kè cô vợ. Trong ngày nghỉ cuối tuần, cặp vợ chồng này rủ nhau đi đâu không rõ nhưng bao giờ cũng về rất muộn vào chủ nhật.
“Chắc cũng thú vị nếu biết Nàng đã làm gì trong những ngày dài cô đơn, khi không có đức ông chồng bên cạnh… Có vẻ, nàng cũng chẳng lấy làm khó chịu lắm khi phải lắp chỗ trống bằng cách liên tục đến thẫm mỹ viện mà ở đó nàng đã gây cho mọi người ý nghĩ là nàng chăm chút rất tỉ mỉ tới sắc đẹp của mình. Rất ít khi nàng ra khỏi nhà trước một giờ trưa và thường tới ăn sáng tại Relais Plaza, cái pháo đài nhộn nhịp quần là áo lượt, đúng mốt thời trang và vẻ lịch sự của kinh thánh Pari. Hầu như lần nào cũng gặp ở đó một hoặc hai người bạn cùng giới cũng sang trọng như nàng, và người ta chỉ thấy độc nhất một lần nàng đi với một ông… Nhân vật này ra sao? Cao lớn, mắt màu sáng, tóc hoe vàng giọng nói rõ ràng của người nước ngoài mặc dù phát âm tiếng mình rất chuẩn. Cuộc đều tra tiếp cho biết tay này cũng thường lưu động nay nơi này mai chốn khác và khi đến Pari thì thường tới khách sạn Crillon, ở đó anh ta sống như một ông hoàng. Theo bộ phận tiếp tân và cả người gác cổng tòa nhà, có thể anh ta là người Hà Lan, sinh tại Amsterdam. Tên của anh ta có thể hầu như xác định đều đó: Peter Van Klyten. Hai người, vợ bạn cháu và anh ta có vẻ quen biết nhau khá mật thiết. Cháu Nadia bé bỏng! Đó là những tin tức đầu tiên mà ta có thể cho cháu biết. Chắc cháu cũng tự hiểu là, dù chưa thấy có những gì xảy ra đặc biệt giữa họ, nhưng những điều đã biết cũng không phải là không giúp ích được cho ta. Ta có cảm tưởng là nếu chúng ta chịu khó đẩy mạnh thêm cuộc đều tra thì có thể khám phá ra nhiều đều quan trọng khác… Cháu thấy sau?
− Cần phải theo giỏi tiếp bác ạ! Cháu không biết phải cảm ơn bác và bạn bác ra sao đây.
− Chẳng cần phải cảm ơn ai cả. Bác làm chỉ vì bác quý mến cháu còn bạn bác thì đơn thuần vì việc đều tra là cơ bản của nghề nghiệp mà thôi! Vậy chúng ta sẽ tiếp tục và khi nào có tin gì mới, bác sẽ cho cháu biết qua điện thoại… Còn về phía cháu, công việc ra sao?
− Vẫn tốt bác ạ, nhưng nếu bác biết là công việc làm cháu chán ngấy!
− Không nên nói thế cháu ạ! Nếu khách của cháu, vốn rất tinh tưởng ở cháu, mà nghe được cháu nói vậy thì họ thất vọng đến thế nào! Cũng như ta, cháu đang làm một công việc có thể nói là tốt đẹp nhất đấy…
− Bác thấy như vậy ư? Thế mà cái nghề tốt đẹp đó chẳng cho phép chúng ta, cả bác và cháu và cả bất cứ một nhà tiên tri nào trên đời, khám phá ra những điều mà vừa rồi bên cảng sát cho chúng ta biết.
− Cơ quan cảnh sát là một thứ trợ dược tuyệt hảo cho nghề bói toán và ngược lại. Nếu cháu biết là đã bao nhiêu lần các ngài ở bến Orfèvers hoặc cảnh sát quốc tế đế nhờ ta bấm độn cho vì họ chẳng thấy gì trong cuộc điều tra của chính họ! Chính vì thế ta cũng thấy hết sức bình thường khi một trong những cựu tình bái viên kiệt xuất của họ đến giúp đỡ chúng ta lúc này dù chỉ để cho có đi có lại. Nhớ là nhất thiết cháu phải rất bình tĩnh đấy. Hẹn gặp lại…
Mười ngày trôi qua, Nadia luôn lo ngại không dám gọi điện cho ông Raphael vì sợ phải nghe thấy những điều bất lợi. Không khí thật nặng nề trong căn nhà khi những cuộc xem chấm dứt, nàng chỉ trao đổi với bà Vêra một vài câu chuyện nhàm chán. Cuối cùng ông già chủ động gọi điện cho nàng:
− Chúng ta tiến chậm nhưng chắc: ta đã nói với cháu là chúng ta có thể tin tưởng vào sự chính xác và hiệu quả đều tra của anh bạn chúng ta… Chắc cháu còn nhớ là trong cuộc đàm thoại lần trước ta có cái ông đã cùng với vợ của Marc ăn sáng tại Relais Plaza là người Hà Lan. Nhưng không phải đâu, có sự đánh tráo quốc tịch. Một cuộc đều tra rất tỉ mỉ ở Amsterdam và những thành phố chính ở Hà Lan cho biết là có thể tay này không phải sinh ra ở đất nước tươi đẹp này. Ở Hà Lan chẳng thiếu những người mang tên Van Klyten nhưng vấn đề ở chỗ là chẳng có một ai có những đặc điểm như hắn ta và người thông tin cho ta đi đến chỗ tự hỏi, với lý do ta chưa biết nhưng chẳng kém phần xác đáng, là phải chăng đó là một người Đức, quê Leipzig, tức là phần đất thuộc Đông Đức. Đừng quên người chồng thứ nhất của chị này là người Đức. Ta sắp có một tấm ảnh của anh ta mới chụp được ngày hôm kia vào lúc anh chàng bước xuống taxi trước cửa khách sạn Crillon trong chuyến anh ta đến Pari vừa rồi. Đó sẽ là một đòn búa bổ, cháu nhớ là đừng có lảng vảng tới gần khách sạn Crillon cũng như cửa hàng Relias Plaza nơi chị ta hay lui tới. Vì cháu đã tiếp chị ta sẽ nhận ra cháu ngay nến tình cờ thấy cháu. Không được hành động gì cả! Đã có người làm cho cháu. Chào cháu!
Lần gọi thứ ba vào ba ngày sau. Chỉ có vắn tắt một câu:
− Ngày mai hồi 19 giờ cháu có thể đến chỗ ta không?
Đúng giờ hẹn, khi Nadia tới, nhà thuật số chìa cho nàng hai tấm ảnh chụp bằng máy ảnh Polaroid…
− Trước tiên đây là Peter Van Klyten… ảnh khá nét chứ!
Đó là một người đàn ông to lớn, đầu nhẵn thín và bóng lộn như được đánh bằng giấy ráp kéo dài xuống chiếc gáy gân guốc. Anh ta mang kính gọng đồi mồi, khó nhì thấy máu mắt củ anh ta sau đôi mắt kính.
− Cháu thấy anh ta thế nào?
− Với một mẫu người như thế này, rất có thể anh ta là người Đức hoặc ít ra cũng ;là người Bắc Aâu. Theo bác thì anh ta trạc độ bao nhiêu tuổi?
− Cũng khó đoán đấy. Khổ mặt và nói chung cả về thể hình thì có vẻ còn trẻ. Trụi đầu trong trường hợp anh ta chưa hắn phải là một dấu hiệu chắc chắn của tuổi già. Người đàn ông này nhiều nhất cũng chỉ vào khoản tứ tuần: một loại người khổng lồ rất cân đối. Hắn làm cho ta nhớ tới một dạng Eric Von Stroheim nhưng to và trẻ hơn!
− Nhưng thiếu chiếc kính một mắt.
− Thì đã có kính đôi.
− Ngay cả việc anh ta sống với người đàn bà đó?
Nàng nhìn ông như một người không hiểu sao mà người ta có thể đặt câu hỏi đó với nàng và nàng chồm dậy, nước mắt rơi lã chã:
− Cái mà bác đòi hỏi đó thì không sao được!
− Thế mà cháu bảo là yêu anh ta? Khi người ta yêu thật sâu sắc, thật đắm đuối thì người ta sẵn sàng hi sinh tất cả! Tình yêu thực sự đúng như vậy đó…
− Nếu cấn, cháu sẽ dân hiến cả cuộc đời vì anh ấy!
− Đó là một tuyên ngôn độc thật đẹp nhưng buồn thay nó lại bộc lộ ra một điều tệ hại là chẳng có gì mới cả: hàng triệu cô tình nhân khóc than sướt mướt đã từng tuyên bố như thế trước cháu. Chúng ta hãy tỏ ra thực dụng hơn. Muốn cứu giúp cái anh chàng mà cháu thực sự cho là đang trong vòng nguy hiểm, trước hết chúng ta cần hiểu biết một đôi đều… Cháu có nói với ta là trong thời gian tham dự thể thao kỳ nghỉ đông đó, anh ta đang theo học kỹ sư?
− Vâng.
− Điều đó cho phép ta đặt giả thuyết là bây giờ, sau chín năm, anh ta phải trở thành một kỹ sư giỏi. Vậy thì bây giờ anh ta làm việc ở đâu và cho cơ quan nào hoặc hãng buôn nào?
− Cháu không biết.
− Cháu cũng không tò mò tìm hiểu ư? – Dù là bác ví dụ – qua những bạn cũ, nhóm bạn có cả cháu và anh ta ấy?
− Từ ngày cháu đi vào ngày chiêm lý thật sự là nghiêm túc thì cháu không còn tiếp xúc với tất cả bọn họ nữa.
− Tại sao cháu lại không thử tìm một trong những người bạn trai cũ hoặc một trong các bạn gái cũ thân vẫn đi lại với anh ta, họ sẽ cho cháu biết một số chi tiết về cuộc sống của người mà cháu luôn luôn quan tâm?
− Cháu không muốn bất cứ một người nào trong bọn họ, người thứ ba, dính dáng vào câu chuyện này. Họ sẽ tự hỏi là lý do gì mà cháu lại quan tâm tới Marc như vậy?
− Cháu có địa chỉ anh ta chứ?
− Cũng không! Chiều qua về tới Pari, việc đầu tiên cháu làm là tra cứu các danh bạ điện thoại, theo thứ tự chữ cái cả tên người và tên phố: đều không có. Rồi sau đó cháu hỏi phòng chỉ dẫn và nói họ tên anh ấy: cả ở P. và T. đều không biết anh ta.
− Cháu có thể cho ta biết họ của anh ấy?
− Davault… Marc Davault.
Sau khi ghi vào sổ tay, ông nói thêm:
− Tuy ít ỏi nhưng đã có một chút gì đó chính xác. Khi nào có địa chỉ của anh ta và biết đích xác anh ta làm nghề gì, chúng ta sẽ gắng lần tới chị vợ và sẽ xem… Có thể ngay thời gian này chị ta sẽ lại tới gặp ta hoặc cháu? Nhưng, vì chưa thật chắc chắn, nếu muốn công việc tiến mau, tốt hơn hết là có sự hỗ trợ của một người vô danh nào đó… Trong số bạn cũ, có một người ta thường hay tiếp xúc khi gặp một vài trường hợp khó khăn. Người này đã từng hoạt động trong các cơ quan tình báo, đã nghỉ việc và mở một phòng chinh thám tư. Cháu có đồng ý để ta trao cho ông ấy đi thăm dò? Tất nhiên là ta sẽ không để lộ tên cháu ra. Oâng ấy sẽ tưởng là chính ta cần những tin tức đó.
− Cháu sẵn sàng, qua bác làm trung gian cháu sẽ thanh toán tiền công cho ông ấy.
− Cũng không đáng là bao đâu vì công việc chẳng lấy gì làm phức tạp lắm đối với một nhà chuyên môn… Bây giờ cháu hãy về nhà đi và hãy yên tâm chăm chú vào công việc của phòng chiêm lý và với bạn hàng của cháu. Lúc nào ta nắm bắt được tin gì, ta sẽ gọi điện cho cháu. Và trước khi rời khỏi đây, cháu phải hứa với ta một điều, nếu không ta sẽ không làm gì cả: tạm quên đi một thời gian cả Marc cũng như vợ anh ta.
− Cháu hưa sẽ cố gắng, nhưng khó đấy bác ạ.
− Bắt buộc phải thế cháu ạ.
Phòng chiêm lý trở lại hoạt động như cũ nhưng Nadia không còn hứng thú tiếp xúc với bạn hàng nữa: nàng làm việc chỉ qua là thói quen mà thôi. Mặc dù đã hứa với ông thuật-sĩ, nàng chỉ nghĩ tới Marc và hiểm họa có thể tới với chàng. Biết rõ cô cháu đang ở trong trạng thái không được bình thường, bà Vêra cũng không dám hỏi. Tình thế chắc chắn còn có thể kéo dài nếu một buổi chiều ông Raphael không gọi điện:
− Ta muốn chờ công việc trong ngày kết thúc ta mới gọi cho cháu. Ta nói chuyện được chứ?
− Có mỗi mình cháu thôi. Bà ngoại cháu đang ở phòng riêng.
− Người mà cháu quan tâm hiện nay ở Pari, tại nhà số 24 đường Pereire. Căn nhà này anh ta mua cách đây bna năm. Anh ta sống với vợ và không có con. Công việc vục vụ do một người Bồ Đào Nha ở tầng bảy đảm nhiệm. Cháu có nói với ta là cháu biết được tin do một tờ báo hàng ngày đăng ngày kết hôn của họ cách đây đã bảy năm; nhưng còn những chi tiết mà cháu không biết và có thể là quan trọng: đó là họ tên và tuổi của cô gái trở thành cô dâu. Đó là họ tên thời còn con gái của chị ta và cả tuổi của chị ta nữa. Chị ta sinh tại Oran cách đây ba chục năm và có tên là Celsa Gonzalez. Điều này cho ta dự đoán đó là người gốc Tâ Ban Nha và biện giải cho mẫu người Địa Trung Hải của chị ta… Năm hai mươi ba tuổi, khi lấy Marc Davault thì chị ta đã là một người góa chồng được một năm, một người đàn bà góa rất trẻ và chưa có con. Nhớ lại câu hỏi chị ta đã đặt ra cho cháu cũng như cho ta trong hai lần xem khác nhau, ta nghĩ là chữ quả phụ phải mang một cộng hưởng nào đó… Nói một cách khác là chị ta đã chôn người chồng thứ nhất, quốc tịch Đức, sinh ở Leipzig có tên là Hans Smitzberg. Anh ta già hơn vợ tới mười năm, hồi đó tức là ba mươi mốt tuổi. Đó là một nhà kinh doanh phải đi nhiều nơi, nhất là vùng Bắc Phi và có thể gặp vợ ở đây, và cả ở Iran, nơi mà anh ta thường lưu lại. Tóm lại người khách chung “của chúng ta” hiện nay là bà Davault, trước đây là bà Smitzberg… Ngắn gọn như là vậy. Cũng như người chồng Pháp, chị ta có một xe con, chiếc Austin màu đen mà ta nắm được số biển đăng ký, cùng với số biển đăng ký của chiếc của chiếc Rover màu xanh nước biển của chồng chị ta. Những tin này có thể giúp ích cho chúng ta đấy.
Tất cả các buổi sáng trừ thứ bảy, chủ nhật và những ngày lễ, chàng ngồi sau vô lăng vào hồi 9 giờ đến sở làm ở số 35, đại lộ Friedland. Làm gì ở đó? Công khai thì anh ta có chân kỹ sư tư vấn trong CITEF, năm chữ đầu của Compagnie Internationale De Transport Et De Fret, tên gọi khá mơ hồ, núp dưới nó là một tổ chức mạnh có cả một hạm đội chuyên chở tất cả mọi thứ và cgu3 yếu là dầu khí dưới sắc cờ Panama. Công việc của Marc Davault có vẽ như bắt buộc anh ta phải đi nhiều cũng như Hans Smitberg, người chồng thứ nhất quá cố của Celsa xinh đẹp trước đây… Những chuyến đi thường chỉ có một mình hoặc thêm một hoặc hai người công tác tháp tùng nhưng không bao giờ có vợ đi theo. Khi ở Pari anh ta không về nhà ăn sáng hàng tuần và luôn có những bữa ăn gọi là “sự vụ” ở các quán ăn đại loại như Taillevent, Lucas-Carton, Laurent v.v… Ngược lại, bao giờ cũng thế, anh ta về nhà vào khoảng 18 giờ rưỡi và nếu có phải đi vào thành phố ăn tối hoặc đi xem hát thì bao giờ cũng cặp kè cô vợ. Trong ngày nghỉ cuối tuần, cặp vợ chồng này rủ nhau đi đâu không rõ nhưng bao giờ cũng về rất muộn vào chủ nhật.
“Chắc cũng thú vị nếu biết Nàng đã làm gì trong những ngày dài cô đơn, khi không có đức ông chồng bên cạnh… Có vẻ, nàng cũng chẳng lấy làm khó chịu lắm khi phải lắp chỗ trống bằng cách liên tục đến thẫm mỹ viện mà ở đó nàng đã gây cho mọi người ý nghĩ là nàng chăm chút rất tỉ mỉ tới sắc đẹp của mình. Rất ít khi nàng ra khỏi nhà trước một giờ trưa và thường tới ăn sáng tại Relais Plaza, cái pháo đài nhộn nhịp quần là áo lượt, đúng mốt thời trang và vẻ lịch sự của kinh thánh Pari. Hầu như lần nào cũng gặp ở đó một hoặc hai người bạn cùng giới cũng sang trọng như nàng, và người ta chỉ thấy độc nhất một lần nàng đi với một ông… Nhân vật này ra sao? Cao lớn, mắt màu sáng, tóc hoe vàng giọng nói rõ ràng của người nước ngoài mặc dù phát âm tiếng mình rất chuẩn. Cuộc đều tra tiếp cho biết tay này cũng thường lưu động nay nơi này mai chốn khác và khi đến Pari thì thường tới khách sạn Crillon, ở đó anh ta sống như một ông hoàng. Theo bộ phận tiếp tân và cả người gác cổng tòa nhà, có thể anh ta là người Hà Lan, sinh tại Amsterdam. Tên của anh ta có thể hầu như xác định đều đó: Peter Van Klyten. Hai người, vợ bạn cháu và anh ta có vẻ quen biết nhau khá mật thiết. Cháu Nadia bé bỏng! Đó là những tin tức đầu tiên mà ta có thể cho cháu biết. Chắc cháu cũng tự hiểu là, dù chưa thấy có những gì xảy ra đặc biệt giữa họ, nhưng những điều đã biết cũng không phải là không giúp ích được cho ta. Ta có cảm tưởng là nếu chúng ta chịu khó đẩy mạnh thêm cuộc đều tra thì có thể khám phá ra nhiều đều quan trọng khác… Cháu thấy sau?
− Cần phải theo giỏi tiếp bác ạ! Cháu không biết phải cảm ơn bác và bạn bác ra sao đây.
− Chẳng cần phải cảm ơn ai cả. Bác làm chỉ vì bác quý mến cháu còn bạn bác thì đơn thuần vì việc đều tra là cơ bản của nghề nghiệp mà thôi! Vậy chúng ta sẽ tiếp tục và khi nào có tin gì mới, bác sẽ cho cháu biết qua điện thoại… Còn về phía cháu, công việc ra sao?
− Vẫn tốt bác ạ, nhưng nếu bác biết là công việc làm cháu chán ngấy!
− Không nên nói thế cháu ạ! Nếu khách của cháu, vốn rất tinh tưởng ở cháu, mà nghe được cháu nói vậy thì họ thất vọng đến thế nào! Cũng như ta, cháu đang làm một công việc có thể nói là tốt đẹp nhất đấy…
− Bác thấy như vậy ư? Thế mà cái nghề tốt đẹp đó chẳng cho phép chúng ta, cả bác và cháu và cả bất cứ một nhà tiên tri nào trên đời, khám phá ra những điều mà vừa rồi bên cảng sát cho chúng ta biết.
− Cơ quan cảnh sát là một thứ trợ dược tuyệt hảo cho nghề bói toán và ngược lại. Nếu cháu biết là đã bao nhiêu lần các ngài ở bến Orfèvers hoặc cảnh sát quốc tế đế nhờ ta bấm độn cho vì họ chẳng thấy gì trong cuộc điều tra của chính họ! Chính vì thế ta cũng thấy hết sức bình thường khi một trong những cựu tình bái viên kiệt xuất của họ đến giúp đỡ chúng ta lúc này dù chỉ để cho có đi có lại. Nhớ là nhất thiết cháu phải rất bình tĩnh đấy. Hẹn gặp lại…
Mười ngày trôi qua, Nadia luôn lo ngại không dám gọi điện cho ông Raphael vì sợ phải nghe thấy những điều bất lợi. Không khí thật nặng nề trong căn nhà khi những cuộc xem chấm dứt, nàng chỉ trao đổi với bà Vêra một vài câu chuyện nhàm chán. Cuối cùng ông già chủ động gọi điện cho nàng:
− Chúng ta tiến chậm nhưng chắc: ta đã nói với cháu là chúng ta có thể tin tưởng vào sự chính xác và hiệu quả đều tra của anh bạn chúng ta… Chắc cháu còn nhớ là trong cuộc đàm thoại lần trước ta có cái ông đã cùng với vợ của Marc ăn sáng tại Relais Plaza là người Hà Lan. Nhưng không phải đâu, có sự đánh tráo quốc tịch. Một cuộc đều tra rất tỉ mỉ ở Amsterdam và những thành phố chính ở Hà Lan cho biết là có thể tay này không phải sinh ra ở đất nước tươi đẹp này. Ở Hà Lan chẳng thiếu những người mang tên Van Klyten nhưng vấn đề ở chỗ là chẳng có một ai có những đặc điểm như hắn ta và người thông tin cho ta đi đến chỗ tự hỏi, với lý do ta chưa biết nhưng chẳng kém phần xác đáng, là phải chăng đó là một người Đức, quê Leipzig, tức là phần đất thuộc Đông Đức. Đừng quên người chồng thứ nhất của chị này là người Đức. Ta sắp có một tấm ảnh của anh ta mới chụp được ngày hôm kia vào lúc anh chàng bước xuống taxi trước cửa khách sạn Crillon trong chuyến anh ta đến Pari vừa rồi. Đó sẽ là một đòn búa bổ, cháu nhớ là đừng có lảng vảng tới gần khách sạn Crillon cũng như cửa hàng Relias Plaza nơi chị ta hay lui tới. Vì cháu đã tiếp chị ta sẽ nhận ra cháu ngay nến tình cờ thấy cháu. Không được hành động gì cả! Đã có người làm cho cháu. Chào cháu!
Lần gọi thứ ba vào ba ngày sau. Chỉ có vắn tắt một câu:
− Ngày mai hồi 19 giờ cháu có thể đến chỗ ta không?
Đúng giờ hẹn, khi Nadia tới, nhà thuật số chìa cho nàng hai tấm ảnh chụp bằng máy ảnh Polaroid…
− Trước tiên đây là Peter Van Klyten… ảnh khá nét chứ!
Đó là một người đàn ông to lớn, đầu nhẵn thín và bóng lộn như được đánh bằng giấy ráp kéo dài xuống chiếc gáy gân guốc. Anh ta mang kính gọng đồi mồi, khó nhì thấy máu mắt củ anh ta sau đôi mắt kính.
− Cháu thấy anh ta thế nào?
− Với một mẫu người như thế này, rất có thể anh ta là người Đức hoặc ít ra cũng ;là người Bắc Aâu. Theo bác thì anh ta trạc độ bao nhiêu tuổi?
− Cũng khó đoán đấy. Khổ mặt và nói chung cả về thể hình thì có vẻ còn trẻ. Trụi đầu trong trường hợp anh ta chưa hắn phải là một dấu hiệu chắc chắn của tuổi già. Người đàn ông này nhiều nhất cũng chỉ vào khoản tứ tuần: một loại người khổng lồ rất cân đối. Hắn làm cho ta nhớ tới một dạng Eric Von Stroheim nhưng to và trẻ hơn!
− Nhưng thiếu chiếc kính một mắt.
− Thì đã có kính đôi.
Comments for chapter "Chương 22"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận