Bàn Tay Định Mệnh - Chương 18
− Không có đều gì dặn lại Marc ư?
Bảo hộ tớ: hắn là anh chằng phản bội bạn bè! Thế mà đã dám hưa là sẽ trượt cùng với tớ.
Hai người vắng mặt chỉ trở về sau khi tất cả mọi người đã trượt xa trên đường đua. Mỗi người về phòng mình sau khi Marc bảo Nadia.
− Hãy nghỉ ngơi cho đến trưa. Anh sẽ hướng dẫn cho em bài học đầu tiên để ít ra là cũng có thể đứng vững được trên giày trượt.
− Béatrice sẽ ghen tị đấy, nó đinh đinh rằng sẽ là huấn luyện viên đầu tiên của em.
− Với em thì một huấn luyện viên nam tốt hơn là một huấn luyện viên nữ chứ! Điều nhất kiến anh lo ngại đôi chút là thời tiết: bầu trời sầm tối… Đề phòng bão tuyết! Nhưng để tới trưa xem sao. Nếu thời tiết xấu đi thì chúng ta sẽ ở lại đây. Hẹn gặp vào bữa trưa nhé.
Trong phòng ngủ, Nadia nằm dài trên giường cũng chẳng buồn cởi áo ra nữa và với nụ cười có đôi chút nhạo báng, nàng nhìn sang chiếc giường xộc xệCộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam của Béatrice. Chắc là cô taphải tức phát điên lên khi nhận thấy, lúc thức dậy, là cô bạn cùng phòng không về ngủ! Việc này cũng chẳng làm cho Nadia xấu hoặc hối hận. Mà ngược lại, nàng chưa từng bao giờ thấy hạnh phúc như buổi sáng hôm nay. Trái lại với lời khuyên của Marc nàng thấy chẳng cần gì phải làm một giấc ngủ nhưng cần làm sống lại ý nghĩ sự kỳ diệu của chuỗi sự việc vừa xảy ra trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ qua nó đã làm thay đổi cả cuộc sống của nàng.
Chiều hôm sau, sau cuộc chuyện trò với Béatrice, nàng quyết định đến gõ cửa phòng của Marc. Linh tính của một cô gái đang yêu say đắm đã mách bảo nàng: nếu không hành động ngay thì sẽ bị quá chậm! Béatrice sẽ lợi dụng cơ hội đầu tiên thuận lợi nhất để nẫng tay trên và không chần chừ sẳn sàng lao vào cuộc phiêu lưu mà cô ta đang háo hức. Thực ra nếu cô ta có làm như vậy cũng chẳng phải cố tình ác độc đối với bạn bè vì cô ta – cũng như tất cả mọi người – đâu có biết tình cảm sâu sắc và thầm kín đang hành hạ con tim của Nadia.
Một Nadia lẽ ra thì còn muốn còn chờ đợi, linh cảm là trong tình yêu, cũng như trong tất cả mọi việc, vội vàng chỉ mang đến sự đổ vỡ. Nhưng phải chăng cũng là sai lầm nếu co mình lại để nhường tất cả cơ may cho một địch thủ? Rồi sau đây có bị Marc trách cứ không? Và lúc này, có cảm tưởng là anh ta chỉ muốn là một cuộc phiêu lưu, thì tại sao mình lại không là người hưởng thụ hơn là một cô nào khác?
− Marc, mở cửa cho em…
May cho nàng là chỉ có một mình Marc, anh bạn cùng phòng đã đi ra ngoài.
− Có việc gì thế? – Marc hỏi.
− Em muốn nói chuyện với anh… trước hết hãy hôn em đi!
Đôi chút ngạc nhiên vì thấy nàng từ trước tới nay luôn kính đáo e lệ thì lúc này lại buôn thả như vậy, Marc lưỡng lự một giây trước khi siết chặt nàng vào mình: đôi mắt Nadia long lanh như lên cơn sốt, hơi thở nàng hổn hển, đôi môi hé mở tình tứ. Khi buông nàng ra, chàng dịu dàng nói:
− Từ buổi gặp đầu tiên, lúc nào anh cũng nghĩ là em đã giấu một tính cách rực lửa trong cái bề ngoài có vẻ như lạnh lùng xa cách… Nhưng tại sao phải chờ lâu như vậy?
− Tại vì em yêu anh, Marc ạ!
− Chắc em biết rất rõ là anh thích em chứ? Nhưng có đều là…
− Có điều sao?
− Em đã đánh lạc hướng bằng cách xử sự và nhất là bằng thái độ dễ thương của em làm cho anh tưởng em chỉ muốn làm một người bạn tốt của anh hơn là một người yêu.
− Em muốn em là tất cả đối với anh!
− Cứ mỗi lần chúng ta gặp nhau ở Sologne cũng như ở Pari, anh thấy thật lúng túng chẳng biết phải làm gì. Xét cho cùng, anh cảm thấy là bị em làm cho rụt rè e ngại.
− Thì em cũng vậy… Em yêu anh như một tia chớp nên em sợ tình cảm đó không được dài lâu… Thế nhưng nó đã kéo dài! Anh hãy hiểu cho em: em không muốn biết một chàng trai nào khác ngoài anh ra. Rất đơn giản: nếu anh đòi hỏi em ngay lúc này đây phải đi với anh tới cùng trời cuối đất thì chắc chắn là em đi theo ngay…
− Em sẽ bỏ lại cả bà ngoại em ư?
− Nếu anh yêu cầu.
− Em yêu anh đến thế kia à? Vậy thì hãy yên tâm, anh chẳng bao giờ bắt em phải làm như vậy. Vì ba lý do: trước hết là vì anh hết lòng yêu kính bà Vêra. Bà là một bà già tuyệt vời nhất trong tất cả các bà già, thứ nữa là bà sẽ chết mất vì phải xa cô cháu mà bà hết mực yêu thương… Cuối cùng là vì anh phải học xong; với anh đó là đều quan trọng hàng đầu. Những cái còn lại thì để xét sau.
− Nhưng mà Marc, cái còn lại đó là tình yêu của chúng ta!
− Em không thấy đó là một lời đại ngôn hay sao: tình yêu “của chúng ta”?… Cũng như em, anh có cảm tưởng là có thể chúng ta sinh ra là để cùng nhau chung sống, nhưng dù sau thì cũng phải chờ đợi cho đến khi anh có một vị trí thật vững chắc.
− Em hoàn toàn tán thành!
− Và nếu đến một ngày nào đó, anh quyết định lấy vợ thì chắc chắn khi ấy anh đã có đầy đủ khả năng tự mình bảo đảm một cuộc sống đàng hoàng cho vợ mình. Đó là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất mà nhiều cặp vội vã kết hôn đã không trụ vững tới bây giờ.
− Nếu cần thiết, thì chúng em cũng có thể làm ra rất nhiều tiền.
− Bằng cách nào?
− Hành nghề.
Nàng lưỡng lự một chút trước khi nói tiếp:
− Hành nghề… Chuyên môn chữa bệnh tâm thần.
− Nhưng đó không phải là nghề của một phụ nữ có chồng!
− Anh nhầm đấy, trái lại đó là một trong những nghề diệu kỳ nhất! Và hình như anh cũng không biết được là “việc học hành” của em đạt được những kết quả đáng phấn khởi. Anh sẽ thấy, sớm hơn anh tưởng là em hoàn toàn có khả năng giúp đỡ anh… Marc thân yêu, em muốn anh hứa với em một điều: chờ đợi em!
− Ý em muốn nói gì?
− Là đừng lấy ai khác… Tất nhiên, em hiểu rất rõ thế nào là một người đàn ông. Lúc này đây anh chỉ nghĩ đến chuyện bướm ong thôi và đó cũng là lẽ thường. Nhưng khi nào tới chuyện đứng đắn nghiêm chỉnh thì anh chỉ được nghĩ tới em thôi… Về phần em, em xin thề là với em thì anh là người đàn ông đầu tiên và cũng là người cuối cùng trong đời! Anh cho em là xuẩn ngốc phải không? Và lại già giơ nữa? Những người con gái như em, anh không gặp được nhiều đâu!
− Thú thực là…
− Tốt nhất là đừng nói gì cả. Em không muốn biết gì thêm. Như vậy là cho đến ngày mà anh sẽ chính thức hỏi em làm vợ, em luôn cảm em là tình yêu duy nhất của anh.
Tất cả những đều trên đây đều được nói ra một cách tự nhiên tới mức làm chàng trai lúng túng.
− Hãy nghe anh đây, Nadia bé bỏng của anh… Tất cả những điều em vừa nói làm anh xúc động nhưng anh cần phải suy nghĩ cân nhắc… Anh sợ rằng bị tình yêu chi phối, mà sự chân thực không phải nghi ngờ, làm em ngộ nhận đã gán cho anh những đức tính có thể anh không có! Cuộc gặp gỡ lần đầu của chúng ta, phải công nhận đó là một cuộc tao ngộ đầy tính lãng mạn, nhưng chỉ là một cuộc gặp nhau rất ngắn ngủi trong kỳ nghỉ hè này.
− Đều anh nói thật là gớm ghiếc! Anh tưởng là tình cảm của em đã thay đổi khi chúng ta gặp nhau ở Pari? Chỉ có sâu đậm hơn lên thôi. Nhưng đôi lúc em tự hỏi không biết là tình cảm của anh có như thế không? Em lờ mờ cảm thấy sau mỗi lần chúng ta đi dạo với nhau ở Pari, cũng chẳng lấy gì làm thường xuyên, thì anh cứ nhạt dần đối với em… Em cũng hiểu rằng em chằng có quyền gì trách cứ anh vì ngoài tình bạn tốt ra thì chúng ta chưa là gì với nhau cả, nhưng trước sau cũng một lần, em muốn biết là phải chăng anh muốn chúng ta dừng lại ở giai đoạn này? Hãy thành thật trả lời em đi, đã đến lúc rồi đấy.
− Em thấy là cần thiết phải vậy ư? Thế thì, trước sau cũng một lần, em nên hiểu là anh chẳng muốn đính hôn, càng chẳng bao giờ muốn cưới vợ.
− Vậy thì, anh muốn gì ở em nào?
− Muốn gì ở em ư? Không, chẳng muốn gì cả.
− Marc, anh nói dối! Anh tưởng em không biết là từ lâu rồi anh muốn có một cuộc “phiêu lưu” với em?
− Thì cũng như với một cô gái khác mà thôi.
− Phải chăng đó là tất cả những gì mà em đã gợi cho anh? Vậy thì em sẽ trở về ngay Pari! Anh phải hiểu là em tới đây vì em biết là anh đang ở đây… Em chẳng quan tâm chút nào tới kẻ khác! Em xin anh, tình yêu của em, hãy nhận em đi, vì em biết là em sinh ra là để dành cho anh.
Nép vào người anh, nàng tiếp tục nói trong hơi thở như sợ một người đó nghe thấy:
− Em muốn ngay bây giờ là người tình của anh.
− Ở đây? Trong khách sạn này ư?
− Ở đây hoặc bất cứ nơi đâu – Điều đó không quan trọng! Miễn là chúng ta thuộc về nhau. Nhưng có thể anh có lý: em thấy chúng ta khó có thể yêu nhau lần đầu tiên một cách thoải mái trọn vẹn trong phòng này hoặc trong phòng em! Những bạn cùng phòng có thể trở về bất cứ lúc nào và như vậy sẽ thật là kinh khủng! Tốt hơn hết là làm cái đó ở chỗ khác.
− Thế thì lại đây em!
Họ rời khách sạn như một cặp vợ chồng đi trốn cái nơi mà tình yêu đích thực bất khả thực thi và mãi sáng nay họ mới trở về. Nadia không sao mà tìm lại được nơi họ đã yêu nhau hôm đó. Những chi tiếc duy nhất mà nàng còn nhớ là những bức diềm vải trắng và chiếc giường độc nhất nàng thấy rộng mênh mông. Tất cả những gì đọng lại chỉ còn là tình yêu… Rồi họ trở dậy và khoác tay nhau ra đi như đôi tình nhân, xuyên qua làng, say sưa vì không khí mát rượi và khuân mặt sáng ngời hạnh phúc nên chẳng chú ý đến bất cứ ai và phớt tỉnh những lời xì xào bàn tán.
Bảo hộ tớ: hắn là anh chằng phản bội bạn bè! Thế mà đã dám hưa là sẽ trượt cùng với tớ.
Hai người vắng mặt chỉ trở về sau khi tất cả mọi người đã trượt xa trên đường đua. Mỗi người về phòng mình sau khi Marc bảo Nadia.
− Hãy nghỉ ngơi cho đến trưa. Anh sẽ hướng dẫn cho em bài học đầu tiên để ít ra là cũng có thể đứng vững được trên giày trượt.
− Béatrice sẽ ghen tị đấy, nó đinh đinh rằng sẽ là huấn luyện viên đầu tiên của em.
− Với em thì một huấn luyện viên nam tốt hơn là một huấn luyện viên nữ chứ! Điều nhất kiến anh lo ngại đôi chút là thời tiết: bầu trời sầm tối… Đề phòng bão tuyết! Nhưng để tới trưa xem sao. Nếu thời tiết xấu đi thì chúng ta sẽ ở lại đây. Hẹn gặp vào bữa trưa nhé.
Trong phòng ngủ, Nadia nằm dài trên giường cũng chẳng buồn cởi áo ra nữa và với nụ cười có đôi chút nhạo báng, nàng nhìn sang chiếc giường xộc xệCộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam của Béatrice. Chắc là cô taphải tức phát điên lên khi nhận thấy, lúc thức dậy, là cô bạn cùng phòng không về ngủ! Việc này cũng chẳng làm cho Nadia xấu hoặc hối hận. Mà ngược lại, nàng chưa từng bao giờ thấy hạnh phúc như buổi sáng hôm nay. Trái lại với lời khuyên của Marc nàng thấy chẳng cần gì phải làm một giấc ngủ nhưng cần làm sống lại ý nghĩ sự kỳ diệu của chuỗi sự việc vừa xảy ra trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ qua nó đã làm thay đổi cả cuộc sống của nàng.
Chiều hôm sau, sau cuộc chuyện trò với Béatrice, nàng quyết định đến gõ cửa phòng của Marc. Linh tính của một cô gái đang yêu say đắm đã mách bảo nàng: nếu không hành động ngay thì sẽ bị quá chậm! Béatrice sẽ lợi dụng cơ hội đầu tiên thuận lợi nhất để nẫng tay trên và không chần chừ sẳn sàng lao vào cuộc phiêu lưu mà cô ta đang háo hức. Thực ra nếu cô ta có làm như vậy cũng chẳng phải cố tình ác độc đối với bạn bè vì cô ta – cũng như tất cả mọi người – đâu có biết tình cảm sâu sắc và thầm kín đang hành hạ con tim của Nadia.
Một Nadia lẽ ra thì còn muốn còn chờ đợi, linh cảm là trong tình yêu, cũng như trong tất cả mọi việc, vội vàng chỉ mang đến sự đổ vỡ. Nhưng phải chăng cũng là sai lầm nếu co mình lại để nhường tất cả cơ may cho một địch thủ? Rồi sau đây có bị Marc trách cứ không? Và lúc này, có cảm tưởng là anh ta chỉ muốn là một cuộc phiêu lưu, thì tại sao mình lại không là người hưởng thụ hơn là một cô nào khác?
− Marc, mở cửa cho em…
May cho nàng là chỉ có một mình Marc, anh bạn cùng phòng đã đi ra ngoài.
− Có việc gì thế? – Marc hỏi.
− Em muốn nói chuyện với anh… trước hết hãy hôn em đi!
Đôi chút ngạc nhiên vì thấy nàng từ trước tới nay luôn kính đáo e lệ thì lúc này lại buôn thả như vậy, Marc lưỡng lự một giây trước khi siết chặt nàng vào mình: đôi mắt Nadia long lanh như lên cơn sốt, hơi thở nàng hổn hển, đôi môi hé mở tình tứ. Khi buông nàng ra, chàng dịu dàng nói:
− Từ buổi gặp đầu tiên, lúc nào anh cũng nghĩ là em đã giấu một tính cách rực lửa trong cái bề ngoài có vẻ như lạnh lùng xa cách… Nhưng tại sao phải chờ lâu như vậy?
− Tại vì em yêu anh, Marc ạ!
− Chắc em biết rất rõ là anh thích em chứ? Nhưng có đều là…
− Có điều sao?
− Em đã đánh lạc hướng bằng cách xử sự và nhất là bằng thái độ dễ thương của em làm cho anh tưởng em chỉ muốn làm một người bạn tốt của anh hơn là một người yêu.
− Em muốn em là tất cả đối với anh!
− Cứ mỗi lần chúng ta gặp nhau ở Sologne cũng như ở Pari, anh thấy thật lúng túng chẳng biết phải làm gì. Xét cho cùng, anh cảm thấy là bị em làm cho rụt rè e ngại.
− Thì em cũng vậy… Em yêu anh như một tia chớp nên em sợ tình cảm đó không được dài lâu… Thế nhưng nó đã kéo dài! Anh hãy hiểu cho em: em không muốn biết một chàng trai nào khác ngoài anh ra. Rất đơn giản: nếu anh đòi hỏi em ngay lúc này đây phải đi với anh tới cùng trời cuối đất thì chắc chắn là em đi theo ngay…
− Em sẽ bỏ lại cả bà ngoại em ư?
− Nếu anh yêu cầu.
− Em yêu anh đến thế kia à? Vậy thì hãy yên tâm, anh chẳng bao giờ bắt em phải làm như vậy. Vì ba lý do: trước hết là vì anh hết lòng yêu kính bà Vêra. Bà là một bà già tuyệt vời nhất trong tất cả các bà già, thứ nữa là bà sẽ chết mất vì phải xa cô cháu mà bà hết mực yêu thương… Cuối cùng là vì anh phải học xong; với anh đó là đều quan trọng hàng đầu. Những cái còn lại thì để xét sau.
− Nhưng mà Marc, cái còn lại đó là tình yêu của chúng ta!
− Em không thấy đó là một lời đại ngôn hay sao: tình yêu “của chúng ta”?… Cũng như em, anh có cảm tưởng là có thể chúng ta sinh ra là để cùng nhau chung sống, nhưng dù sau thì cũng phải chờ đợi cho đến khi anh có một vị trí thật vững chắc.
− Em hoàn toàn tán thành!
− Và nếu đến một ngày nào đó, anh quyết định lấy vợ thì chắc chắn khi ấy anh đã có đầy đủ khả năng tự mình bảo đảm một cuộc sống đàng hoàng cho vợ mình. Đó là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất mà nhiều cặp vội vã kết hôn đã không trụ vững tới bây giờ.
− Nếu cần thiết, thì chúng em cũng có thể làm ra rất nhiều tiền.
− Bằng cách nào?
− Hành nghề.
Nàng lưỡng lự một chút trước khi nói tiếp:
− Hành nghề… Chuyên môn chữa bệnh tâm thần.
− Nhưng đó không phải là nghề của một phụ nữ có chồng!
− Anh nhầm đấy, trái lại đó là một trong những nghề diệu kỳ nhất! Và hình như anh cũng không biết được là “việc học hành” của em đạt được những kết quả đáng phấn khởi. Anh sẽ thấy, sớm hơn anh tưởng là em hoàn toàn có khả năng giúp đỡ anh… Marc thân yêu, em muốn anh hứa với em một điều: chờ đợi em!
− Ý em muốn nói gì?
− Là đừng lấy ai khác… Tất nhiên, em hiểu rất rõ thế nào là một người đàn ông. Lúc này đây anh chỉ nghĩ đến chuyện bướm ong thôi và đó cũng là lẽ thường. Nhưng khi nào tới chuyện đứng đắn nghiêm chỉnh thì anh chỉ được nghĩ tới em thôi… Về phần em, em xin thề là với em thì anh là người đàn ông đầu tiên và cũng là người cuối cùng trong đời! Anh cho em là xuẩn ngốc phải không? Và lại già giơ nữa? Những người con gái như em, anh không gặp được nhiều đâu!
− Thú thực là…
− Tốt nhất là đừng nói gì cả. Em không muốn biết gì thêm. Như vậy là cho đến ngày mà anh sẽ chính thức hỏi em làm vợ, em luôn cảm em là tình yêu duy nhất của anh.
Tất cả những đều trên đây đều được nói ra một cách tự nhiên tới mức làm chàng trai lúng túng.
− Hãy nghe anh đây, Nadia bé bỏng của anh… Tất cả những điều em vừa nói làm anh xúc động nhưng anh cần phải suy nghĩ cân nhắc… Anh sợ rằng bị tình yêu chi phối, mà sự chân thực không phải nghi ngờ, làm em ngộ nhận đã gán cho anh những đức tính có thể anh không có! Cuộc gặp gỡ lần đầu của chúng ta, phải công nhận đó là một cuộc tao ngộ đầy tính lãng mạn, nhưng chỉ là một cuộc gặp nhau rất ngắn ngủi trong kỳ nghỉ hè này.
− Đều anh nói thật là gớm ghiếc! Anh tưởng là tình cảm của em đã thay đổi khi chúng ta gặp nhau ở Pari? Chỉ có sâu đậm hơn lên thôi. Nhưng đôi lúc em tự hỏi không biết là tình cảm của anh có như thế không? Em lờ mờ cảm thấy sau mỗi lần chúng ta đi dạo với nhau ở Pari, cũng chẳng lấy gì làm thường xuyên, thì anh cứ nhạt dần đối với em… Em cũng hiểu rằng em chằng có quyền gì trách cứ anh vì ngoài tình bạn tốt ra thì chúng ta chưa là gì với nhau cả, nhưng trước sau cũng một lần, em muốn biết là phải chăng anh muốn chúng ta dừng lại ở giai đoạn này? Hãy thành thật trả lời em đi, đã đến lúc rồi đấy.
− Em thấy là cần thiết phải vậy ư? Thế thì, trước sau cũng một lần, em nên hiểu là anh chẳng muốn đính hôn, càng chẳng bao giờ muốn cưới vợ.
− Vậy thì, anh muốn gì ở em nào?
− Muốn gì ở em ư? Không, chẳng muốn gì cả.
− Marc, anh nói dối! Anh tưởng em không biết là từ lâu rồi anh muốn có một cuộc “phiêu lưu” với em?
− Thì cũng như với một cô gái khác mà thôi.
− Phải chăng đó là tất cả những gì mà em đã gợi cho anh? Vậy thì em sẽ trở về ngay Pari! Anh phải hiểu là em tới đây vì em biết là anh đang ở đây… Em chẳng quan tâm chút nào tới kẻ khác! Em xin anh, tình yêu của em, hãy nhận em đi, vì em biết là em sinh ra là để dành cho anh.
Nép vào người anh, nàng tiếp tục nói trong hơi thở như sợ một người đó nghe thấy:
− Em muốn ngay bây giờ là người tình của anh.
− Ở đây? Trong khách sạn này ư?
− Ở đây hoặc bất cứ nơi đâu – Điều đó không quan trọng! Miễn là chúng ta thuộc về nhau. Nhưng có thể anh có lý: em thấy chúng ta khó có thể yêu nhau lần đầu tiên một cách thoải mái trọn vẹn trong phòng này hoặc trong phòng em! Những bạn cùng phòng có thể trở về bất cứ lúc nào và như vậy sẽ thật là kinh khủng! Tốt hơn hết là làm cái đó ở chỗ khác.
− Thế thì lại đây em!
Họ rời khách sạn như một cặp vợ chồng đi trốn cái nơi mà tình yêu đích thực bất khả thực thi và mãi sáng nay họ mới trở về. Nadia không sao mà tìm lại được nơi họ đã yêu nhau hôm đó. Những chi tiếc duy nhất mà nàng còn nhớ là những bức diềm vải trắng và chiếc giường độc nhất nàng thấy rộng mênh mông. Tất cả những gì đọng lại chỉ còn là tình yêu… Rồi họ trở dậy và khoác tay nhau ra đi như đôi tình nhân, xuyên qua làng, say sưa vì không khí mát rượi và khuân mặt sáng ngời hạnh phúc nên chẳng chú ý đến bất cứ ai và phớt tỉnh những lời xì xào bàn tán.
Comments for chapter "Chương 18"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận