Bàn Tay Định Mệnh - Chương 17
Một cơ hội ngoài sự mong ước được gần người yêu trong khoảng thời gian lâu bất ngờ ập tới nhờ có nhà thể thao Béatrice. Nadia đã giới thiệu người bạn gái này với Marc ngay sau mấy ngày trở lại Pari. Hầu như ngay tức thì Béatrice và Marc bàn luận với nhau về những kỷ lục thể thao làm cho Nadia cũng thấy thích thú dù nàng chẳng mê say bất cứ môn thể thao nào. Cả Marc và cô bạn tốt nhất của nàng điều lấy làm tiếc về điều này. Từ môn thể thao này đến môn thể thao khác, cuối cùng họ bàn tới việc tham gia các môn thể thao mùa đông. Với tính sôi nổi của tuổi thanh niên họ nhanh chóng quyết định: tháng hai sau toàn hội sẽ đi trượt tuyết trên sườn núi Alpes. Nadia cũng sẽ cùng tham gia.
− Đó là cơ hội tốt nhất đấy! – Béatrice khẳng định – Nếu không cậu sẽ chẳng bao giờ biết trượt tuyết đâu!
Vì Marc tán thành nên Nadia đã nhượng bộ: chẳng phải là một ngày nào đó nàng sẽ phải có mặt ở tất cả nơi nào có anh và yêu thích tất cả những gì anh yêu thích sao?
Tháng hai tới nhanh và cuối cùng với nó là cuộc khởi hành của con tàu chật ních các nhà trượt tuyết tới Briancon. Nhóm thanh niên sinh viên do Marc làm thủ lĩnh bao gồm 12 người trọ tại một khách sạn nhỏ ở Mont-genèvre. Cứ hai người ở một phòng: con trai với con trai, con gái với con gái. Nadia và Béatrice ngủ chung một phòng. Trong chuyến tàu đêm trừ Nadia, mọi người đều cười đùa rất vui. Và nàng nhận thấy một điều, nếu không cảm thấy như bị sỉ nhục thì ít ra cũng làm nàng khó chịu: Béatrice không ngừng làm điệu làm bộ để lôi kéo sự chú ý của Marc. Nadia suy nghĩ và cho là mình thật ngớ ngẩn là nàng đã bói đi bói lại xem có gì xảy ra bất ngờ trong cuộc đời của chàng, nàng biết là Béatrice chẳng có cơ may nào để lọt được vào cuộc đời của người mà chính nàng, đã coi như đã thuộc về mình và chỉ riêng một mình nàng thôi. Nhưng cũng thật là khó mà có thể biểu lộ được sự bất bình của mình: từ vùng Sologne trở lại Pari, nàng chưa từng bao giờ tâm sự với cô bạn thân về tình cảm mạnh mẽ của nàng với Marc. Nàng đã biết giữ kín như bưng điều bí mật lớn lao đó, lường tính là hạnh phúc tương lai của nàng sẽ chẳng dính dáng tới bất cứ ai. Khi giới thiệu Marc với Béatrice một vài tháng trước đây Nadia đã trả lời khi được hỏi:
− Làm thế nào mà cậu quen được anh ấy? Anh ta chẳng dở chút nào.
− Láng giềng ở nông thôn, vùng Sologne đấy.
− Tớ rất thích anh ta. Còn cậu thì sao?
− Ồ! Tớ ấy à… Tớ… phải thận trọng chứ.
Nhưng cuộc đi Pari-Briancon đã làm cho nàng đổi ý. Ngay cả Béatrice chưa tỏ rõ là mối nguy thực sự nhưng nàng cũng phải đề phòng đôi chút. Và một cô gái đang yêu làm sao mà tránh khỏi được những dằn dặt của sự ghen tuông? Người bạn gái tốt nhất của nàng đang chờn vờn với “Marc của nàng”, có thể coi đó như một sự thô lỗ chướng tai gai mắt và tệ hơn nữa, đó là: một sự phản bội! Vì vậy nàng sẽ không để mất thời gian. Lúc chỉ có hai người trong phòng ngủ ở khách sạn nàng hỏi bằng một giọng rành rọt nhưng cố gắng làm ra vẻ lạnh lùng:
− Cậu thích Marc thật à? Tớ chẳng thấy anh ta có cái gì hấp dẫn cả… Tớ quen biết anh ta trước cậu, tớ có thể chứng minh với cậu anh ta là một loại con trai chỉ có thể làm một người bạn tốt chứ không thể đi xa hơn được. Anh ta sống rất vị kỷ, cậu biết đấy… luôn chỉ nghĩ đến sự nghiệp tương lai của bản thân! Với anh ta thì đàn bà chỉ là trò giải trí nhất thời.
− Ngay là trò giải trí nhất thời, tớ cũng vẫn muốn anh ta!
− Một cô gái đứng đắn như cậu lại có thể ăn nói như vậy được nhỉ?
− Chính là bởi vì tớ thấy anh ta là một chàng trai đứng đắn.
Thật đáng ngại. Ngay từ phút đầu tiên có thể Béatrice cũng như nàng đã bị Marc làm cho mê muội. Điều đáng nghại hơn cả là phải chăng cô bạn yêu anh chàng đó vì những lý do giống hệt như nàng? Sự giảo hoạt chẳng lâu la gì mà không tung ra khỏi cỗ máy ghen tuông:
− Tớ công nhận là con người anh ta cũng không đến nỗi nào nhưng vẻ đẹp bên ngoài đâu phải là tất cả! Còn phải gì nữa chứ… Nhớ rằng tớ biết rất rõ những gì ở hắn ta mà cậu thích: dáng đi thể thao và những hứng thú về thể thao… Nhưng thể thao, chỉ riêng có thể thao thì làm sao mà trang bị cho cả một cuộc đời.
− Sao cậu có thể tưởng là tớ có ý muốn giữ anh ta bên mình trong suốt cả đời? Cũng như cậu tớ cũng phải khôn ngoan chứ, nhưng thú thật với cậu là làm một cuộc phiêu lưu với anh ta cũng khá hấp dẫn đấy…
Một cuộc phiêu lưu? Như vậy có nghĩa là Béatrice không phải thực sự yêu Marc trong khi nàng nguyện sẽ khước thừ tất cả những người đàn ông khác và chỉ có chàng là người duy nhất trong cuộc đời nàng mà thôi. Điều làm cho cô bạn của nàng trăn trở chỉ là tính hiếu kỳ hoặc ham muốn chứ không phải cái gì khác. Rồi sau đấy, khi đã chán, cô sẽ bỏ rơi Marc! Thật đáng thương cho một anh chàng như thế bất thình lình một ý nghĩ lóe sáng ngay lập tức nó bám chặt lấy nàng: tại sao Béatrice lại không phài là một trong hai địch thủ đó, con Đầm T`rép hay là con Đầm Pic mà quẻ bói đã cho nàng phát hiện ra trong cỗ bài? Thật là khủng khiếp nếu một trong hai người đàn bà đó lại là bạn thân thời trẻ của mình. Làm sao bây giờ? Một nhận định của Béatrice dứt nàng ra khỏi dòng suy nghĩ:
− Chúng mình đến đây không phải tranh luận về tình yêu mà là để trượt tuyết. Sáng mai, tớ sẽ dạy cho cậu bài học đầu tiên. Cậu gặp may đấy: tuyết mịn tốt, đó là đều mơ ước cho những người mới học. Tớ xỏ dày trượt ngay bây giờ và đi thử ngay: lúc trở về tớ sẽ cho cậu biết cảm tưởng của tớ… Cậu chưa biết được thế nào là lao băng băng xuống dốc sau những ngày gò bó: một thứ say sưa ngay ngất man dại nhất trong những say sưa. Trong vòng ba bốn năm, khi đã được rèn luyện chu đáo, thì cậu sẽ thấy mê môn trượt tuyết ngay. Tớ sẽ về vào buổi ăn tối.
− Cậu đi một mình ư?
− Lần đầu bao giờ cũng vậy! Vả lại tớ chắc là mọi người, trừ cậu ra, đã trên đường trượt rồi. Mỗi giây đồng hồ rất quí báo trong kỳ nghỉ tuyết này. Hẹn gặp trong bữa tối nhé.
Còn lại một mình trong phòng, Nadia cầm lấy cỗ bài mà nàng mang theo không lúc nào rời, coi như là bùa hộ mệnh. Nàng rải các quân bài một lần nữa: hai địch thủ vẫn đấy và cả nàng nửa, con Đầm Cơ ở hàng dưới cùng. Có thể Béatrice là trong hai người đó nhưng là ai? Đầm T`rép hay là Đầm Pic? Nếu là kẻ thứ nhất thì nó đi qua cuộc đời Marc chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng nếu là kẻ thứ hai thì sẽ trong một thời gian dài hơn nhiều và nó gắng hết sức để chiếm lấy Marc trước khi chàng thuộc về nàng, tức Nadia một cách vĩnh viễn.
Khi Béatrice trở về vào chập tối thì Nadia không có trong phòng. Cô cũng không thấy nàng ở phòng ăn cũng như ở quán rượu cùng với mọi người trước bữa ăn tối.
− Nàng đi đâu nhỉ? – Béatrice hỏi.
− Chớ nên lo lắng nhiều cho nó – Sylviane đáp – Nó đã đi dạo cùng với Marc quanh đây được hơn một tiếng rồi. Họ bảo là không phải chờ họ để ăn tối đâu. Rất hay vì tớ đói như muốn chết đây! Chúng ta ngồi vào bàn ăn đi thôi.
Khi cả đội đã ăn uống no say thì tất cả chỉ còn một ý muốn: đi ngủ.
− Không biết đến mấy giờ chúng mới trở về? Béatrice lẩm bẩm – Thật là ngu ngốc mà đi lang thang như thế ngay buổi tối đầu tiên! Chắc là họ phải vào một quán đêm hoặc một tiệm nhảy nào đó… Và vì thế họ sẽ đi ngủ muộn, và sáng hôm sau Nadia sẽ không thể dậy sớm để nhận bài học đầu tiên mà mình muốn dạy nó. Thôi mặc kệ! Nếu cô ta không có mặt hồi bảy giờ sáng để ăn điểm tâm, mình sẽ không đợi và sẽ đi trượt luôn. Mình không muốn vì cô ta mà hy đợt nghỉ này tý nào cả!
Khi Béatrice thức giấc vào buổi sớm, giường Nadia vẫn còn nguyên nếp và không thấy Nadia đâ. Thoáng chút lo ngại, cô đến gõ cửa phòng mà Marc ở chung với một bạn trai. Anh bạn này đã mặc sẵn quần áo trượt tuyết ra mở cửa.
− Marc có đấy không?
− Không thấy cậu ta suốt từ chiều hôm qua.
Trong phòng ăn, đang bữa điểm tâm, không ai dám nói tới sự vắng mặt của hai người nhưng vào lúc mà mọi người lồng giầy trượt vào chân thì Béatrice, vẫn yên lặng tới lúc đó, không dừng được cất tiếng:
− Thật không hiểu nổi làm sao mà chúng nó còn lang thang ở đâu đến tận giờ này? Phải đâu là gì bị tuyết trắng bao vây mà người ta phải thức suốt đêm! Và tớ là người muốn cùng Marc trượt ở quảng đường gay go nhất sau khi hướng dẫn bài học đầu tiên cho Nadia, thế là bị hẫng! Nào thôi, kệ thây chúng nó!… Vì cả hai chẳng có đứa nào ở đây cả, tớ sẽ trượt một mình trên đường đua và chỉ trở về vào cuối buổi chiều. Nếu cậu nào thấy Nadia ở đâu thì bảo hộ tớ là thầy dạy trượt tuyết không có thói quen là phải chờ học trò!
− Đó là cơ hội tốt nhất đấy! – Béatrice khẳng định – Nếu không cậu sẽ chẳng bao giờ biết trượt tuyết đâu!
Vì Marc tán thành nên Nadia đã nhượng bộ: chẳng phải là một ngày nào đó nàng sẽ phải có mặt ở tất cả nơi nào có anh và yêu thích tất cả những gì anh yêu thích sao?
Tháng hai tới nhanh và cuối cùng với nó là cuộc khởi hành của con tàu chật ních các nhà trượt tuyết tới Briancon. Nhóm thanh niên sinh viên do Marc làm thủ lĩnh bao gồm 12 người trọ tại một khách sạn nhỏ ở Mont-genèvre. Cứ hai người ở một phòng: con trai với con trai, con gái với con gái. Nadia và Béatrice ngủ chung một phòng. Trong chuyến tàu đêm trừ Nadia, mọi người đều cười đùa rất vui. Và nàng nhận thấy một điều, nếu không cảm thấy như bị sỉ nhục thì ít ra cũng làm nàng khó chịu: Béatrice không ngừng làm điệu làm bộ để lôi kéo sự chú ý của Marc. Nadia suy nghĩ và cho là mình thật ngớ ngẩn là nàng đã bói đi bói lại xem có gì xảy ra bất ngờ trong cuộc đời của chàng, nàng biết là Béatrice chẳng có cơ may nào để lọt được vào cuộc đời của người mà chính nàng, đã coi như đã thuộc về mình và chỉ riêng một mình nàng thôi. Nhưng cũng thật là khó mà có thể biểu lộ được sự bất bình của mình: từ vùng Sologne trở lại Pari, nàng chưa từng bao giờ tâm sự với cô bạn thân về tình cảm mạnh mẽ của nàng với Marc. Nàng đã biết giữ kín như bưng điều bí mật lớn lao đó, lường tính là hạnh phúc tương lai của nàng sẽ chẳng dính dáng tới bất cứ ai. Khi giới thiệu Marc với Béatrice một vài tháng trước đây Nadia đã trả lời khi được hỏi:
− Làm thế nào mà cậu quen được anh ấy? Anh ta chẳng dở chút nào.
− Láng giềng ở nông thôn, vùng Sologne đấy.
− Tớ rất thích anh ta. Còn cậu thì sao?
− Ồ! Tớ ấy à… Tớ… phải thận trọng chứ.
Nhưng cuộc đi Pari-Briancon đã làm cho nàng đổi ý. Ngay cả Béatrice chưa tỏ rõ là mối nguy thực sự nhưng nàng cũng phải đề phòng đôi chút. Và một cô gái đang yêu làm sao mà tránh khỏi được những dằn dặt của sự ghen tuông? Người bạn gái tốt nhất của nàng đang chờn vờn với “Marc của nàng”, có thể coi đó như một sự thô lỗ chướng tai gai mắt và tệ hơn nữa, đó là: một sự phản bội! Vì vậy nàng sẽ không để mất thời gian. Lúc chỉ có hai người trong phòng ngủ ở khách sạn nàng hỏi bằng một giọng rành rọt nhưng cố gắng làm ra vẻ lạnh lùng:
− Cậu thích Marc thật à? Tớ chẳng thấy anh ta có cái gì hấp dẫn cả… Tớ quen biết anh ta trước cậu, tớ có thể chứng minh với cậu anh ta là một loại con trai chỉ có thể làm một người bạn tốt chứ không thể đi xa hơn được. Anh ta sống rất vị kỷ, cậu biết đấy… luôn chỉ nghĩ đến sự nghiệp tương lai của bản thân! Với anh ta thì đàn bà chỉ là trò giải trí nhất thời.
− Ngay là trò giải trí nhất thời, tớ cũng vẫn muốn anh ta!
− Một cô gái đứng đắn như cậu lại có thể ăn nói như vậy được nhỉ?
− Chính là bởi vì tớ thấy anh ta là một chàng trai đứng đắn.
Thật đáng ngại. Ngay từ phút đầu tiên có thể Béatrice cũng như nàng đã bị Marc làm cho mê muội. Điều đáng nghại hơn cả là phải chăng cô bạn yêu anh chàng đó vì những lý do giống hệt như nàng? Sự giảo hoạt chẳng lâu la gì mà không tung ra khỏi cỗ máy ghen tuông:
− Tớ công nhận là con người anh ta cũng không đến nỗi nào nhưng vẻ đẹp bên ngoài đâu phải là tất cả! Còn phải gì nữa chứ… Nhớ rằng tớ biết rất rõ những gì ở hắn ta mà cậu thích: dáng đi thể thao và những hứng thú về thể thao… Nhưng thể thao, chỉ riêng có thể thao thì làm sao mà trang bị cho cả một cuộc đời.
− Sao cậu có thể tưởng là tớ có ý muốn giữ anh ta bên mình trong suốt cả đời? Cũng như cậu tớ cũng phải khôn ngoan chứ, nhưng thú thật với cậu là làm một cuộc phiêu lưu với anh ta cũng khá hấp dẫn đấy…
Một cuộc phiêu lưu? Như vậy có nghĩa là Béatrice không phải thực sự yêu Marc trong khi nàng nguyện sẽ khước thừ tất cả những người đàn ông khác và chỉ có chàng là người duy nhất trong cuộc đời nàng mà thôi. Điều làm cho cô bạn của nàng trăn trở chỉ là tính hiếu kỳ hoặc ham muốn chứ không phải cái gì khác. Rồi sau đấy, khi đã chán, cô sẽ bỏ rơi Marc! Thật đáng thương cho một anh chàng như thế bất thình lình một ý nghĩ lóe sáng ngay lập tức nó bám chặt lấy nàng: tại sao Béatrice lại không phài là một trong hai địch thủ đó, con Đầm T`rép hay là con Đầm Pic mà quẻ bói đã cho nàng phát hiện ra trong cỗ bài? Thật là khủng khiếp nếu một trong hai người đàn bà đó lại là bạn thân thời trẻ của mình. Làm sao bây giờ? Một nhận định của Béatrice dứt nàng ra khỏi dòng suy nghĩ:
− Chúng mình đến đây không phải tranh luận về tình yêu mà là để trượt tuyết. Sáng mai, tớ sẽ dạy cho cậu bài học đầu tiên. Cậu gặp may đấy: tuyết mịn tốt, đó là đều mơ ước cho những người mới học. Tớ xỏ dày trượt ngay bây giờ và đi thử ngay: lúc trở về tớ sẽ cho cậu biết cảm tưởng của tớ… Cậu chưa biết được thế nào là lao băng băng xuống dốc sau những ngày gò bó: một thứ say sưa ngay ngất man dại nhất trong những say sưa. Trong vòng ba bốn năm, khi đã được rèn luyện chu đáo, thì cậu sẽ thấy mê môn trượt tuyết ngay. Tớ sẽ về vào buổi ăn tối.
− Cậu đi một mình ư?
− Lần đầu bao giờ cũng vậy! Vả lại tớ chắc là mọi người, trừ cậu ra, đã trên đường trượt rồi. Mỗi giây đồng hồ rất quí báo trong kỳ nghỉ tuyết này. Hẹn gặp trong bữa tối nhé.
Còn lại một mình trong phòng, Nadia cầm lấy cỗ bài mà nàng mang theo không lúc nào rời, coi như là bùa hộ mệnh. Nàng rải các quân bài một lần nữa: hai địch thủ vẫn đấy và cả nàng nửa, con Đầm Cơ ở hàng dưới cùng. Có thể Béatrice là trong hai người đó nhưng là ai? Đầm T`rép hay là Đầm Pic? Nếu là kẻ thứ nhất thì nó đi qua cuộc đời Marc chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng nếu là kẻ thứ hai thì sẽ trong một thời gian dài hơn nhiều và nó gắng hết sức để chiếm lấy Marc trước khi chàng thuộc về nàng, tức Nadia một cách vĩnh viễn.
Khi Béatrice trở về vào chập tối thì Nadia không có trong phòng. Cô cũng không thấy nàng ở phòng ăn cũng như ở quán rượu cùng với mọi người trước bữa ăn tối.
− Nàng đi đâu nhỉ? – Béatrice hỏi.
− Chớ nên lo lắng nhiều cho nó – Sylviane đáp – Nó đã đi dạo cùng với Marc quanh đây được hơn một tiếng rồi. Họ bảo là không phải chờ họ để ăn tối đâu. Rất hay vì tớ đói như muốn chết đây! Chúng ta ngồi vào bàn ăn đi thôi.
Khi cả đội đã ăn uống no say thì tất cả chỉ còn một ý muốn: đi ngủ.
− Không biết đến mấy giờ chúng mới trở về? Béatrice lẩm bẩm – Thật là ngu ngốc mà đi lang thang như thế ngay buổi tối đầu tiên! Chắc là họ phải vào một quán đêm hoặc một tiệm nhảy nào đó… Và vì thế họ sẽ đi ngủ muộn, và sáng hôm sau Nadia sẽ không thể dậy sớm để nhận bài học đầu tiên mà mình muốn dạy nó. Thôi mặc kệ! Nếu cô ta không có mặt hồi bảy giờ sáng để ăn điểm tâm, mình sẽ không đợi và sẽ đi trượt luôn. Mình không muốn vì cô ta mà hy đợt nghỉ này tý nào cả!
Khi Béatrice thức giấc vào buổi sớm, giường Nadia vẫn còn nguyên nếp và không thấy Nadia đâ. Thoáng chút lo ngại, cô đến gõ cửa phòng mà Marc ở chung với một bạn trai. Anh bạn này đã mặc sẵn quần áo trượt tuyết ra mở cửa.
− Marc có đấy không?
− Không thấy cậu ta suốt từ chiều hôm qua.
Trong phòng ăn, đang bữa điểm tâm, không ai dám nói tới sự vắng mặt của hai người nhưng vào lúc mà mọi người lồng giầy trượt vào chân thì Béatrice, vẫn yên lặng tới lúc đó, không dừng được cất tiếng:
− Thật không hiểu nổi làm sao mà chúng nó còn lang thang ở đâu đến tận giờ này? Phải đâu là gì bị tuyết trắng bao vây mà người ta phải thức suốt đêm! Và tớ là người muốn cùng Marc trượt ở quảng đường gay go nhất sau khi hướng dẫn bài học đầu tiên cho Nadia, thế là bị hẫng! Nào thôi, kệ thây chúng nó!… Vì cả hai chẳng có đứa nào ở đây cả, tớ sẽ trượt một mình trên đường đua và chỉ trở về vào cuối buổi chiều. Nếu cậu nào thấy Nadia ở đâu thì bảo hộ tớ là thầy dạy trượt tuyết không có thói quen là phải chờ học trò!
Comments for chapter "Chương 17"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận