Ao nước tròn, cái giếng méo, cây thị vẹo, cây khế khòng khoeo - Chap 4
Chap 4: Cây thị vẹo
Thần cây đa, ma cây thị (hoặc cây gạo, quê em thì vẫn đọc là cây thị), từ đời ông đời cha, các cụ vẫn có câu cửa miệng như vậy. Nên hiếm khi nào ngôi đình làng mà ko có cây đa gắn liền với nó, cũng già cỗi và uy nghiêm như chính cái chốn linh thiêng ấy của mỗi làng. Và cũng hiếm khi nào mỗi cây thị cổ thụ mà ko có cả ngìn câu chuyện ma quái quỷ dị xoay quanh.
Làng quê em cũng thế, 2 cây thị cổ thụ mà với mỗi người dân làng, như vị ác thần linh thiêng khiến ai cũng phải rùng mình mà lo sợ. Đoạn đường vắng vẻ đi qua, ai cũng tránh đi qua nó mỗi đêm khuya thanh vắng, mặc dù đoạn đường vòng xa gấp nhiều lần.
Những năm kháng chiến , 1 hôm quân giặc càn qua, một tên lính đã vô tình đi tiểu vào gốc cây thị. Quả nhiên, đi được một đoạn đường, tên lính lăn đùng ngã ngửa rồi mất mạng. Cũng từ đó, lính giăc không bao giờ dám bén mảng đến khu vực cây thị nữa. Từng tận mắt chứng kiến vụ việc xảy ra với tên lính nên người làng càng tin rằng cây thị có điều gì đấy linh thiêng huyền bí không thể giải thích được
Có năm đạn pháo Mỹ rơi xuống làng, 2 cây thị nát đến tận gốc, chỉ còn cái gốc lởm chởm xấu xí xót lại, dân làng hè nhau đào đến hết gốc mà bỏ cái chốn quái dị ấy đi. Nhưng cái buổi sáng sớm mọi người ra đào, bỗng thấy những chồi non mới nhú lên từ 2 gốc ấy. Quyết tâm đấy, nhưng ai, ai dám làm cái chuyện mạo phạm quỷ thần ấy bây giờ khi nó chưa chết hẳn.
Ông em vẫn kể rằng, cái giống thị này, cái cách nó lớn lên cũng quái dị. Từ hồi bé tí ông đã thấy 2 cái cây ấy là cổ thụ rồi, các cụ kể ngày xưa nó là 2 cây bàng, rồi chim muông tha đâu về hạt giống của cái cây thị ấy, thả lên cây bàng. Chúng kí sinh vào, bóp chặt, rễ chúng luồn theo thân cây rút xuống hút chặt hết toàn bộ sinh khí của cây bàng mà sống. Dần dần cây bàng chết khô, bị bóp chặt rồi chết làm nguồn dinh dưỡng cho 2 cây thị ấy. Vì cái cách kí sinh theo thân cây chủ, mà 2 cây thị cũng vẹo theo hướng khi 2 cây bàng chết đổ dần xuống (em google thì tìm hiểu những cái giống ấy người ta vẫn gọi là cây bóp cổ, sống kí sinh rồi giết luôn cả cây chủ để sống, ở những rừng nhiệt đới rất nhiều, mà ngay chính HN mình trong công viên LeNin cũng có 3 cây đa bóp cổ như vậy)
Đây là hình ảnh 1 gốc cây bóp cổ ở HN, như các bác thấy cái gốc xù xì bọc ở ngoài là của cây bóp cổ, còn gốc đen xì ở trong là thân cây chủ đã hoặc sắp chết, hình ảnh em tìm được trên google
Cũng dường như, có vài tâm hồn quỷ quái, chưa thể siêu thoát mà mãi lảng vảng quanh 2 cây thị, có lẽ đây là nhà chúng vậy. Tháng 7 âm lịch hàng năm, mà đến tận bây giờ, trong cái tháng quỷ dị mà dân gian vẫn đồn thổi là tháng âm hồn ma quỷ ấy, cứ đến những ngày cuối tháng lại có một vài con chó chết dưới gốc 2 cây thị ấy. Con nào mắt cũng trợn trừng, máu chó vương vãi khắp gốc cây, ruột lòi hết ra ngoài, 1 cái chết kinh khủng mà ko ai muốn thấy. Nhưng điều ky lạ là dường như chúng tự cắn nhau cho đến chết rồi moi ruột nhau ra, ko thấy có dấu vết gì bị đập chết hay đánh bả cả, mà nếu do bàn tay con người, cũng ko ai làm cái việc vô nghĩa ấy. Nên cứ đến cái tháng ấy, dân làng lại tự nhắc nhau phải xích chó cho chặt. Ấy thế mà… như cái lệ, chó chết vẫn phải chết..đúng là chó chết mà !
Những năm 80 của thế kỷ trước, khi ấy bác Uyên đã là 1 thiếu nữ, nhỏ nhắn và nhẹ nhàng bác là ước mơ của bao nhiêu chàng trai trong làng thời bấy giờ. Như mọi buổi tối vẫn đi sinh hoạt với anh em thanh niên trong xã về, bác Uyên và 1 bác gái nữa dắt tay nhau đi bộ về qua con đường làng
– Uyên ơi, nay về muôn quá, đi vòng thôi m ơi, đừng qua đường cây thị, tao sợ lắm
– Hay … mình đi đường ấy, tối lắm rồi, thầy bu tao lo mà phải đi tìm, từ ngày mai tao ko được đi nữa đâu
Các bác ạ, thanh niên mà, ham chơi,thời ấy cũng chả có gì giải trí, bác Uyên kể cả ngày chỉ mong đến tối để được đi gặp bạn bè, đàn ca múa hát, kể chuyện cho nhau nge, rồi anh tán em, em tán anh. Khi ấy lại đang đổi mới đủ thứ, văn minh sắp về đến tận cửa làng rồi, làm gì mê tín dị đoan, ma tà quỷ mị gì nữa. Thà sợ 1 tí, cùng lắm gặp ma rồi chạy ù về còn hơn bị thầy u bắt ở nhà, buổi tối mà ở nhà chỉ có ngủ chứ còn làm gì nữa. Ngĩ thế rồi 2 bác cũng dắt tay nhau về qua đường có 2 cây thị thật.
Tối ấy gần rằm, sáng trăng nên 2 bác lại càng vững tâm.
– Ơ mày ơi, sao đi mãi ko hết cái đường này thế
– Thôi, lại thấy 2 cây thị rồi, tao nhớ rõ ràng đi qua rồi mà, chẳng nhẽ phải đến cái cống rồi chứ.
– Nhìnnn, nhiinnn, nhìnnnn kìa – Bác Uyên nói ko ra tiếng đôi mắt trắng dã nhìn lên vòm cây thị
2 con chó đen tuyền đang đứng thẳng bằng 2 chân trên vòm cây tít trên cao, ruột lòi ra, đôi mắt vô hồn nhìn chòng chọc vào 2 bác, bác kể rằng cảm giác lúc ấy nó to lắm, có khi phải cao bằng con ngựa, mà đứng thế vòm cây chỉ rung rinh. Từ cái đống ruột bầy nhầy ấy máu chảy tanh tách xuống từng quả thị. Cả không gian quái dị ấy tanh ngòm mùi máu, ánh trăng sáng chưng như nhìn rõ từng đường nét, lại xen thêm những tia máu nhỏ xuống đỏ lòm càng thêm phần quỷ dị
(không biết ở đây các bác có biết sáng trăng là như nào ko, sáng thật sự ko có ánh điện nào ấy, vì bây giờ nhà nào cũng có đèn điên nên tả cũng khó, kể cả ở quê có khi các bác 9x cũng ko biết thế nào là sáng trăng họa chăng là khi nào mất điện. Cái ánh sáng, nó sáng chưng nhưng mờ mờ ko rõ hẳn, sáng lắm ấy các bác ạ..haizz. em cũng ko biết tả cái sáng này như nào nữa )
Bác gái kia sợ quá, bạn thì mặc bạn, hét lên 1 tiếng rồi chạy thẳng 1 mạch, chạy như thể cái chết đang đuổi ngay sau lưng mình, cũng ko hiểu tại sao ko lạc lủng gì nữa, cũng ko bị ma dẫn nữa mà bác ấy chạy thẳng được về nhà. Cũng có thể bác em yếu vía dễ dẫn đi nên thế.
Bác kia chạy được về đến nhà mình thì cũng ngất luôn. Ông cả em với bác Dũng (anh trai bác Uyên) thấy mãi ko về nhà, sốt ruột, lo lắng cũng lục đục đi tìm. Bác kia tỉnh dậy sợ hãi kể chuyện, ông em kể tối ấy chắc đã huy động cả họ nhà em đi tìm bác Uyên rồi. Kéo cả đoàn qua cây thị tìm 2 3 vòng, gốc cây ngọn cỏ nào cũng lật tung mà ko hề thấy, rồi qua xã khác, thậm chí lên đến gần huyện mò mẫm tìm từng nơi cũng ko thấy bóng dáng bác uyên đâu, như thể bác ấy biến mất hẳn trái đất vậy. Ma quỷ là một chuyện, nhưng nhà em sợ bác bị bắt cóc hay sao đấy mới lo. Thầy Biên đêm hôm cũng được vận động đi. Cụ ra cây thị bùa phép khấn vái, về đến nhà cũng lên điện cầu khẩn, nhưng như bóng chim tăm cá, bác Uyên vẫn biến mất như chưa hề tồn tại.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, nhà em mới tìm thấy bác Uyên, vẫn ngồi nguyên dưới gốc cây thị, nơi mà ko ai ngĩ đến nữa, đơn giản vì đã tìm ở đấy quá kĩ rồi và nó lại ngay gần như thế. Bác Uyên mất hồn, thật sự là mất hồn, đúng nghĩa đen của cái từ ấy chứ không phải bóng gió gì đâu. Mắt bác dại đi, trắng ởn, người lấm lem bùn đất như chui từ dưới cống lên và đặc biệt là thối, thối không thể tưởng tượng được. Bác ngồi trong cái hốc chỗ gốc cây thị mà ngày xưa đạn pháo tạo nên. Mồm nhai nhồm nhoàm từng quả thị ung rơi xuống đất, điều kỳ lạ là, những quả thị ấy, ko hiểu máu bác hay máu ai, mà vương những vết đỏ thẫm tanh lòm mùi máu.
Đây là hình ảnh cây thị đấy đây, hình ảnh em cop trên báo mạng chứ máy em ko có cái nào
Mọi người đưa bác về, tắm rửa sạch sẽ rồi thầy Biên làm lễ câu hồn vía bác về
Sau vụ ấy bác Uyên bị trầm cảm mất 4 tháng, rồi cũng mãi mãi rời xa làng quê, để lên học tập rồi lấy chồng trên Hà Nội
Đại khái câu chuyện là thế
Chap này có lẽ đoạn cuối em viết hơi đuối, vì cái đoạn thầy Biên làm lễ, em còn phải viết được dài đúng bằng chap này nữa, nhưng thật sự tối nay em mệt, đi cả ngày mà, với cả viết truyện này tốn nơ ron thần kinh lắm các bác ạ Phải chỉnh sửa câu chữ, xem ý nào trước ý nào sau, rồi viết thế nào cho hay chút nên nay em tạm dừng phím ở đây, hứa với các bác còn rất nhiều chuyện kỳ bí
Ngày mai sẽ là chuyện ma bị phân thây ở dốc Chìa Vôi, Phú Thọ và chuyện vong hồn em bé bị bỏ rơi