Âm Trung Quỷ - Chương 2: Ngày tháng còn dài
Sáng hôm sau, Toàn gọi bạn bè qua dọn phòng dần để ngày kia chuyển trọ, Trời cứ âm u mãi. Toàn gọi cho mẹ thông báo về chỗ ở mới. Mẹ Toàn là một người sung tín, bà dặn dò Toàn cúng bái cẩn thận, chọn giờ để chuyển trọ. Sáng mai Toàn phải dậy sớm sang phòng trọ mới để lấy ngày, còn ngày kia mới chuyển đồ sang hết. Sáng Toàn dậy trời lại nắng to, thời tiết thật thất thường. Toàn mang tạm ít sách sang phòng trọ mới để, coi như có chuyển đồ. Đúng 7h Toàn bước chân ra khỏi nhà, đến 7h30 mới tới phòng trọ mới, đường có chút tắc. Trái ngược với bầu không khí oi bức bên ngoài, cái tiết trời dự báo sắp mưa dông, trong phòng trọ mới vô cùng mát mẻ. Toàn mừng thầm, thế này thì mùa hè chẳng khó sống đâu. Chắc tại nằm trong cùng của dãy trọ nên phòng của Toàn cũng khuất nắng, không bị nóng hầm hập như các phòng trọ khác. Toàn hì hục lau dọn mất 2 tiếng đồng hồ. Người trước vừa chuyển đi, phòng trọ cũng không quá bụi bẩn nhưng tính quen sạch sẽ, Toàn vẫn lau dọn từ trong ra ngoài một vài lượt mới yên tâm. Đang lau dọn dở, thi thoảng Toàn nghe thấy tiếng loạt xoạt, xoạt xoạt như có ai đó đang dùng móng tay cào. Nghĩ là chuột gián nào đó trên bờ tường, Toàn chẳng mấy bận tâm. Có khác gì phòng trọ cũ của Toàn đâu. Đêm nghe hàng trăm tiếng động, nếu để ý hết thì lấy sức đâu mà học.
Quét dọn xong hết cũng gần trưa. Toàn ra ngoài tìm quán ăn, một phần cũng để thăm dò địa hình, cũng để chuẩn bị cho cuộc sống sau này. Ăn xong, Toàn ngồi nghỉ ở một quán trà đá gần dãy trọ. Lần đầu gặp, cô hàng nước tươi cười: ” Mới qua đây hả?”. Toàn ngại ngùng gật đầu: “Cháu từ Hà Nôi lên đây học, giờ thuê trọ ở đây”. Cô hàng nước trả lời: “Ôi nói thế thôi chứ cô chẳng nhớ được, được đôi tháng lại có khách trọ mới. Cháu cũng phải là người thứ năm, thứ sáu đến đây từ đầu năm đến giờ rồi. Chưa kịp uống cho cô mấy cốc nước đã vội vàng chuyển đi chẳng nói năng gì.” Toàn chỉ biết cười trừ, quá trưa, Toàn về khóa cửa phòng để về dọn nốt phòng cũ. Vừa quay lưng bước đi, Toàn nghe tiếng: “Cộc..Cộc…”- có tiếng gõ cửa từ phía cánh cửa phòng vang lên. Toàn quay ngoắt lại lắng tai nghe, lại chẳng thấy có tiếng gì. Bước đi được hai bước, tiếng gõ cửa lại vang lên đầy kỳ quái. Tiếng gõ đục và trầm, chậm rãi và chắc chắn. Toàn chầm chậm tiến lại gần cánh cửa, tính nhìn qua lỗ tròn trên tay nắm cửa vào trong. Cúi thấp dần, Toàn run rẩy, cứ như có người ở trong đó vậy. Toàn sắp nhìn qua lỗ khóa thì “Brmmmmmmmmmmm” tiếng xe máy vang lên bên kia làm Toàn giật mình. Một anh con trai đi xe phóng qua cổng dãy trọ. Toàn nhìn rồi vội chào. Anh ta cười toe: “Lính mới hả? Chào nhá, hàng xóm rồi, phòng anh ngay kế đó”. Nói rồi anh ta dựng gọn xe, đi thẳng vào căn phòng kế bên. Toàn chạy vội ra khỏi dãy trọ, đầu không kịp nghĩ gì thêm.
Ngày chuyển trọ, trời mưa tầm tã. Toàn thuê chiếc xe ba gác nhỏ chở toàn bộ vốn liếng của cậu qua phòng trọ mới. Thằng Lâm quê Thái Bình cũng đi cùng Toàn để giúp Toàn sắp xếp, không đến đêm nay vẫn lanh tanh bành mất. Cơn mưa ẩm ướt làm tâm trạng con người cũng khó chịu theo. Xe đang đi thì bỗng ” Kestttttttt”…bác tài phanh gấp. Toàn nhổm lên nhìn xem có chuyện gì. Hóa ra ở giữa đường có một con mèo đen đang đứng dưới mưa, trông nó gầy gò, lông dính bết phát tội. Nó gào lên thảm thiết, đứng trước bánh xe, chẳng chịu đi. Bác tài quát lên xua tay đuổi, nó cũng không đi. Toàn xuống xe, tính chạy lại bế nó ra khỏi chỗ cũ thì nó vụt chạy đi, biến mất sau bụi cỏ ven đường đang nhạt nhòa trong làn mưa trắng xóa.
“Xui xẻo!!” Bác tài cáu gắt rồi đi tiếp.
Cả hai thằng hì hụi cả ngày, đến đêm 2 đứa ăn vội bát mỳ rồi Lâm cũng phải về. Toàn ra cổng tiễn bạn, lòng cảm kích lắm: “mày về cẩn thận nhé!”. Sau đó Toàn quay về phòng, vì quá mệt nên lăn quay ra ngủ, không kịp tắm rửa gì.
Tích..tắc..tích tắc…
Toàn đột ngột mở mắt tỉnh dậy giữa đêm. Đèn đã tắt tử bao giờ? Toàn có tắt đèn đâu nhỉ. Toàn mò mẫm lấy cặp kính cận, đeo vào, nhìn sang chiếc đồng hồ trên đầu: 3h sáng đúng. Quái lạ. Toàn dậy bật đèn, ngoài trời sét vẫn phác từng nét ánh sáng loang lổ trên sàn căn phòng. Toàn vội đi tắm.