Âm mưu ngày tận thế - Full - Chương 4
8 giờ 00.
Sáng hôm sau, Robert đến trước một nhân viên đang ngồi sau chiếc bàn làm việc của hãng cho thuê ô tô châu Âu.
– Xin chào, – Anh ta nói bằng tiếng Đức.
Đó là một lời nhắc nhở rằng anh đang ở trong vủng nói tiếng Đức trên đất Thuỵ Sĩ.
– Xin chào, – anh đáp lại cũng bằng tiếng Đức. – Anh có xe cho thuê không?
– Thưa ông, có. Ông sẽ cần nó trong bao lâu?
Một câu hỏi hay. Một giờ ư? Hay có thể là một năm hoặc hai năm?
– Tôi không rõ.
– Ông có định mang trả chiếc xe tại đây không?
– Có thể là như vậy.
Tay nhân viên lạ lùng nhìn anh.
– Rất tốt. Xin ông điền vào các mẫu giấy tờ nầy cho?
Robert trả tiền thuê xe bằng cái thẻ tín dụng đặc biệt màu đen mà tướng Hilliard đã đưa cho anh. Tay nhân viên xem xét tấm thẻ, lúng túng, và nói:
– Xin lỗi một chút.
– Anh ta biến mất vào một căn phòng và khi trở ra, Robert hỏi, – Có gì rắc rối không hả?
– Không, thưa ông. Không có gì cả.
Đó là một chiếc Opel Omega màu xám. Robert lái xe ra con đường cao tốc của sân bay và chạy vào thành phố. Anh rất thích Thuỵ Sĩ. Đây là một trong những đất nước đẹp nhất trên thế giới. Nhiều năm về trước, anh đã từng đi trượt tuyết ở đây, liên hệ với Espionage Abreilung – Cơ quan tình báo của Thuỵ Sĩ. Trong thời gian Chiến tranh thế giới thứ hai, cơ quan nầy được tổ chức thành 3 bộ phận: D, P và I, mỗi bộ phận phụ trách riêng rẽ các địa bàn Đức, Pháp và Italia.
Hiện nay, mục tiêu chính yếu của nó gắn liền với việc phát triển các hoạt động gián điệp được tiến hành trong các tổ chức khác nhau của Liên Hiệp Quốc ở Geneva.
Robert có bạn hữu trong cơ quan tình báo Thuỵ Sĩ, nhưng anh nhớ lời dặn của tướng Hilliard, “Anh không được liên hệ với bất kỳ ai trong số họ”.
Quãng đường vào thành phố mất hai mươi lăm phút. Robert đến đầu mối giao thông Dubendorf rồi cho xe hướng về phía khách sạn Doler Grand. Nó vẫn đúng như anh còn nhớ: một lâu đài kiểu Thuỵ Sĩ lớn quá cỡ nhìn ra hồ Zurich với những tháp nhỏ gây ấn tượng mạnh, bao bọc bởi cây cỏ. Anh đậu xe và bước vào tiền sảnh. Phía bên trái là bàn tiếp tân.
– Xin chào.
– Xin chào. Tôi muốn có một phòng cho một đêm, được chứ?
Họ trao đổi bằng tiếng Đức.
– Vâng. Ông thanh toán thế nào ạ?
– Bằng thẻ tín dụng của tôi. – Vẫn chiếc thẻ tín dụng có màu trắng đen mà tướng Hilliard đã đưa cho anh. Robert hỏi xin một tấm bản đồ Thuỵ Sĩ và sau đó được đưa tới một căn phòng đầy đủ tiện nghi trong khu phòng mới của khách sạn. Căn phòng có một ban công nhỏ nhìn ra hồ. Robert đứng đó, hít thở khí trời mùa thu mát lành và nghĩ tới nhiệm vụ trước mắt anh.
Anh không có gì để mà tiếp tục cả. Không một dấu vết chết tiệt nào. Tất cả, các dữ liệu cho bài toán anh đều hoàn toàn không được biết. Tên của cái hãng du lịch kia. Số lượng những du khách kia. Tên tuổi và địa chỉ nào đó của họ. “Có phải tất cả các nhân chứng đều ở Thuỵ Sĩ không? – “Đó chính là khó khăn của chúng ta. Chúng ta không hề biết họ là ai, hay họ ở đâu. Và như vậy thì chỉ tìm được một vài nhân chứng đó cũng đã quá khó. “Ông phải tìm được tất cả các nhân chứng đó? Thông tin duy nhất mà anh có được là địa điểm và thời gian: Uetendort, Chủ nhật, ngày 14 tháng Mười”.
Anh cần có một sợi rơm, một cái gì đó để mà bám vao. Nếu anh nhớ chính xác thì tất cả những xe du lịch theo tuyến trong thời gian một ngày, chỉ xuất phát từ hai thành phố lớn Zurich và Geneva. Robert mở một ngăn kéo và lấy ra cuốn danh bạ điện thoại dầy cộp/ Mình sẽ tìm vần M, để cầu may thôi, Robert nghĩ.
Có tới gần một chục hãng du lịch được đăng ký: Sunshine Tours, Swisstour, Tour Service, Touralpino, Tourisma Reisen… Anh sẽ phải kiểm tra từng hãng một. Anh ghi lại địa chỉ của tất cả các hãng đó và lái xe tới những văn phòng của vài hãng gần đấy nhất.
Có hai nhân viên ở sau dãy bàn dài để tiếp du khách. Khi một trong hai người rảnh việc, Robert cất tiếng:
– Xin lỗi. Vợ tôi là một trong số khách đi theo tuyến của các anh chủ nhật tuần trước, và cô ấy đã để quên chiếc ví trên xe. Tôi nghĩ là cô ấy đã hồi hộp bởi vì nhìn thấy quả bóng thám không bị tai nạn ở gần Uetendort.
Tay nhân viên chau mầy.
Hẳn là ông nhầm rồi. Tuyến của chúng tôi không hề tới gần Uctendort.
– Ồ xin lỗi. – Vậy là một.
Nơi dừng chân thứ hai có vẻ có kết quả hơn.
– Tuyến du lịch của các anh có đi Uetendort không nhỉ?
– Ồ có ạ – Người nhân viên mỉm cười. – Các tuyến của chúng tôi đi đến khắp nơi trên đất Thuỵ Sĩ. Những thắng cảnh đẹp nhất. Chúng tôi có một đi Zermatt – tuyến đặc biệt. Cũng có tuyến du lịch tốc hành đi Glacier và Palm. Tuyến Vòng tròn lớn sẽ khởi hành trong…
– Có phải các anh có một chuyến đi hôm chủ nhật mà xe đã dừng lại để xem cái khinh khí cầu bị đâm vào núi đó không? Tôi hiểu là vợ tôi đã trở về khách sạn muộn và…
Người nhân viên sau bàn nói với vẻ đầy công phẫn:
– Chúng tôi rất tự hào với thực tế là các chuyến đi du lịch theo tuyến chúng tôi là không bao giờ trễ cả. Chúng tôi không dừng ngoài chương trình.
Vậy là một trong những xe của các anh đã không dừng lại để xem cái khinh khí cầu đó phải không?
– Chắc chắn là không.
– Cảm ơn. – Vậy là hai.
Văn phòng thứ ba mà Robert ghé đến đặt tại Bahnhofplatz, và tấm biển bên ngoài đề SunBhme Tours.
Robert bước đến bên chiếc bàn tiếp khách.
– Xin chào… Tôi muốn hỏi anh về một trong số những xe đi tuyến của các anh. Tôi có nghe một quả bóng thám không bị tai nạn ở gần Uetendort và người lái xe của các anh đã dừng lại nửa giờ cho du khách xem.
– Không, không. Anh ta chỉ dừng lại mười lăm phút thôi. Chúng tôi có những lịch trình rất nghiêm ngặt.
Trúng rồi.
– Ông nói là ông quan tâm đến chuyện gì trong việc nầy nhỉ? – Nhân viên Hãng du lịch hỏi khi thấy khách im lặng.
Robert móc ra một trong những tấm các đã được trao cho anh.
– Tôi là phóng viên, – Robert nói một cách sốt sắng. – Và tôi đang viết cho Tạp chí Du lịch và sự thanh thản về hiệu quả của xe bus ở Thuỵ Sĩ, so sánh với các nước khác. Tôi không biết liệu tôi có thể phỏng vấn người lái xe của các anh được không?
– Đó sẽ là một bài báo thú vị đấy. Rất thú vị là đằng khác. Người Thuỵ Sĩ chúng tôi tự hào về hiệu quả làm việc của mình.
– Và niềm tự hào đó là xứng đáng, – Robert quả quyết với anh ta.
– Liệu tên Hãng chúng tôi có được nhắc đến không?
– Sẽ ở vị trí nổi bật đấy.
Tay nhân viên mỉm cười.
– Ồ vậy thì tôi thấy không có gì bất lợi cả.
– Tôi có thể nói chuyện với anh ta ngay bây giờ được không?
– Hôm nay là ngày nghỉ của ông ta. – Anh ta viết một cái tên lên mẩu giấy.
Robert Bellamy đọc ngược dòng chữ Hans Beckerman.
Tay nhân viên viết thêm địa chỉ.
– Ông ta ở Kapel. Đó là một làng nhỏ, cách Zurich chừng 40 kilômét. Lúc nầy thì ông sẽ có thể tìm thấy ông ta ở nhà.
Robert Bellamy cầm lấy mẩu giấy.
– Rất cám ơn anh. Nhân tiện, – Robert nói, – để chúng tôi có đầy đủ các dữ kiện cho câu chuyện, anh có biết số lượng vé đã bán ra cho chuyến đi đó không?
– Tất nhiên. Chúng tôi lưu hồ sơ về tất cả các chuyến du lịch. Xin đợi một phút. – Anh ta nhấc một cái cặp phía dưới bàn và giở một trang ra.
– À, đây rồi. Chủ nhật, Hans Beckerman. Có 7 hành khách. Anh ta lái chiếc Iveco ngày hôm đó, chiếc xe bus nhỏ.
Bảy người khách vô danh và người lái xe. Robert cố cầu may.
– Anh có tên những du khách đó không?
– Thưa ông, người ta từ ngoài đường bước vào, mua vé và lên đường. Chúng tôi không yêu cầu một thứ giấy tờ gì.
Tuyệt thật.
– Một lần nữa, cảm ơn anh nhé. – Robert đi ra phía ngoài cửa.
Tay nhân viên với theo:
– Tôi mong ông sẽ gửi cho chúng tôi một bản của bài báo nhé.
– Chắc chắn rồi. – Robert đáp.
***
Chi tiết đầu tiên của vấn đề là chiếc xe bus, và Robert lái xe đến Talstrassr, nơi những chiếc xe bus khởi hành, thầm mong nó có thể để lộ một dấu vết nào đó. Chiếc xe Iveco sơn màu nâu và trắng bạc, nhỏ vừa đủ để có thể vượt những con đường dốc của dãy núi Alps, với mười bốn ghế ngồi dành cho khách. Bảy người đó là ai, và họ đã biến đi đường nào?
Robert ngồi vào xe của mình. Anh xem bản đồ và đánh dấu đường đi. Anh đi đường Lavessneralle ra khỏi thành phố, tới vùng Albis, nơi bắt đầu dãy núi Alps, và hướng tới làng Kapel. Anh chạy theo hướng nam, ngang qua dẫy đồi nhỏ bao quanh Zurich và bắt đầu leo lên dây Alps huyền diệu. Anh lái xe chạy qua Adliswil, Langnau và Hausen và bao nhiêu làng mạc vô danh khác với những ngôi nhà nhỏ làm bằng gỗ và quang cảnh đẹp như tranh. Gần một tiếng sau, anh tới Kapel. Ngôi làng nhỏ nầy có một tiệm ăn, một nhà thờ, một bưu điện và khoảng hơn một chục ngôi nhà nằm rải rác quanh những quả đồi. Robert đỗ xe và bước vào tiệm ăn. Một cô hầu bàn đang lau chùi cái bàn gần cửa ra vào.
– Xin chào cô. Cô có biết nhà ông Beckerman ở đâu không? – Anh nói bằng tiếng Đức.
– Dạ. – Cô gái chỉ tay dọc theo con đường. – Phía cuối kia kìa.
– Cảm ơn.
Robert rẽ phải chỗ cái nhà thờ và chạy đến một ngôi nhà hai tầng xây bằng đá vẻ khiêm nhường, với mái ngói. Anh ra khỏi xe và bước đến trước cửa. Không nhìn thấy chuông, anh đành phải gõ cửa.
Một người phụ nữ to lớn với hàng ria mép mờ mờ ra mở cửa.
– Có gì vậy?
– Xin lỗi vì đã làm phiền chị. Ông Beckerman có nhà không ạ?
Chị ta nhìn anh có vẻ nghi ngờ.
– Ông muốn gì ở ông ấy hả?
Robert trao cho chị ta một nụ cười thật quyến rũ.
– Chị hẳn phải là vợ của ông Beckerman. – Anh móc cái thẻ phóng viên ra. – Tôi đang làm một bài trên tạp chí về những người lái xe bus Thuỵ Sĩ, và chồng chị được giới thiệu với tạp chí của tôi là một trong những người lái xe an toàn nhất nước.
Gương mặt chị ta sáng lên và nói một cách đầy tự hào:
– Hans của tôi là một người lái xe tuyệt vời.
– Chị Beckerman, đó là điều mà mọi người đều nói với tôi. Tôi muốn được phỏng vấn ông ấy.
– Phỏng vấn Hans của tôi cho một tờ tạp chí ư? – Chị ta đỏ bừng mặt. – Điều đó thật thú vị. Xin mời vào.
Chị ta dẫn Robert vào một căn phòng khách nhỏ và gọn gàng ngăn nắp.
– Xin chờ ở đây. Tôi sẽ gọi Hans.
Ngôi nhà có trần thấp nhưng sáng sủa, sàn nhà bằng gỗ màu sẫm, đồ đạc bằng gỗ trong nhà khá giản dị. Có một cái lò sưởi bằng đá và những tấm rèm treo trên các cửa sổ.
Robert đứng đó ngẫm nghĩ. Đây không chỉ là đầu mối tốt nhất mà còn là đầu mối duy nhất của anh.
“Người ta từ ngoài đường bước vào, mua vé và lên đường Chúng tôi không yêu cầu một thứ giấy tờ gì…”
Từ đây mình còn chưa biết sẽ đi đâu, Robert nhăn nhó nghĩ. Nếu ở đây không ổn, mình luôn luôn có thể cho đăng một lời rao:
“Xin mời bảy du khách trên chiếc xe bus đã nhìn thấy vụ tai nạn khinh khí cầu hôm chủ nhật đến phòng khách sạn của tôi vào lúc mười hai giò trưa mai. Sẽ có bữa điểm tâm”.
Một người đàn ông mảnh khảnh và hói đầu xuất hiện. Nước da ông mai mái và ông ta để một bộ ria mép dầy, đen rất không hợp với toàn bộ vẻ ngoài của mình.
– Xin chào ông.
– Tôi là Smith. Xin chào ông. – Giọng Robert đầy nhiệt tình. – Tôi đang rất mong ngóng được gặp ông, ông Beckerman.
– Vợ tôi nói là ông đang viết một câu chuyện về những người lái xe bus chúng tôi. – Ông ta nói với một giọng Đức nặng trịch.
Robert nở một nụ cười với vẻ tranh thủ tình cảm.
– Đúng thế. Tờ tạp chí của tôi rất quan tâm đến hồ sơ lái xe an toàn tuyệt vởi của ông và…
– Thôi đi. – Beckerman thô lỗ cắt ngang. – Ông quan tâm tới cái vụ tai nạn chiều hôm qua, không phải thế ư?
Robert làm ra vẻ lúng túng.
– Sự thực là, vâng, tôi cũng muốn bàn cả chuyện đó nữa.
– Vậy thì sao ông không nói thẳng ra hả? Ngồi xuống.
– Cảm ơn. – Robert ngồi xuống chiếc đi văng.
Beckerman nói:
– Tôi lấy làm tiếc là không thể mời ông uống một chút, nhưng quả là chúng tôi không còn trữ sẵn rượu trong nhà. – Ông ta đập đập tay vào bụng. – Loét dạ dày. Thậm chí các thầy thuốc không thể cho tôi thuốc giảm đau được. Tôi phản ứng với tất cả các loại đó. – Ông ta ngồi xuống phía đối diện với Robert. – Nhưng mà ông không đến đây để nói về sức khoẻ của tôi có phải không, hả? Ông muốn biết gì nào?
– Tôi muốn nói chuyện với ông về những người khách đi trên chiếc xe của ông hôm chủ nhật, mà ông dừng lại gần Uetendort nơi quả bóng thám không đâm vào núi ấy.
Hans Beckerman nhìn anh chòng chọc.
– Bóng thám không nào? Ông nói chuyện gì vậy?
– Quả bóng mà…
– Ông nói con tàu không gian ấy ư?
Đến lượt Robert kinh ngạc.
– Tàu… không gian?
– Phải, một cái đĩa bay.
Phải mất một giây để những lời nầy được cảm nhận hết. Robert thấy ớn lạnh một cách đột ngột.
– Có phải ông đang nói với tôi là ông đã nhìn thấy một cái đĩa bay không?
– Phảỉ. Với những xác chết trong đó.
“Ngày hôm qua, ở vùng núi Alps, Thuỵ Sĩ, một quả bóng thám không thời tiết của NATO đâm vào núi, có một vài dụng cụ thí nghiệm quân sự tối mật trên quả cầu đó”.
Robert phải rất cố gắng để giữ vẻ bình tĩnh.
Ông Beckerman, ông có chắc chắn cái mà ông đã nhìn thấy là một đĩa bay không hả?
– Tất nhiên. Cái mà họ gọi là một vật thể bay lạ.
– Và có những người chết ở trong đó?
– Không phải là người, không phải. Những sinh vật. Rất khó mô tả họ. – Ông ta hơi rùng mình. – Họ rất nhỏ với những đôi mắt to, rất lạ. Họ mặc những bộ quần áo có màu kim loại bạc. Trông rất sợ.
Robert lắng nghe, đầu óc anh rối bời.
– Những hành khách của ông có trông thấy không?
– Ồ có. Tất cả chúng tôi đều trông thấy. Tôi đã dừng ở đó có tới mười lăm phút ấy. Họ muốn chúng tôi dừng lại lâu hơn, nhưng hãng luôn rất nghiêm ngặt về lịch trình.
Robert biết câu hỏi là vô ích thậm chí trước cả lúc anh nói ra.
– Ông Beckerman, ông có biết tên của một hành khác nào trong số đó không?
– Thưa ông, tôi là người lái xe. Hành khách mua vé ở Zurich và chúng tôi đưa họ đi về phia táy nam đến Interlaken và rồi theo hướng tây-bắc tơi Bern. Họ có thể hoặc là xuống Bern, hoặc trở về Zurich. Không ai cho biết tên cả.
– Ông không có cách nào để nhận diện bất kỳ ai trong số họ à? – Robert nói một cách tuyệt vọng.
Người lái xe bus ngẫm nghĩ giây lát.
– Ồ tôi có thể nói với ông là trên thuyến đó không có trẻ em. Toàn đàn ông.
– Chỉ có đàn ông thôi hả?
Beckerman ngẫm nghĩ.
– Không, không phải thế. Cũng có một phụ nữ.
Kinh khủng. Điều đó thật sự thu hẹp thêm khả năng tìm kiếm, Robert nghĩ. Câu hỏi tiếp theo: Quái quỷ thế nào mà mình lại nhận cái nhiệm vụ nầy cơ chứ?
– Ông Beckerman, ông đang nói là một nhóm du khách lên chiếc xe bus của ông ở Zurich và rồi khi chuyến đi kết thúc thì đơn thuần là họ tản đi có phải vậy không?
– Đúng thế, ông Smith.
Vậy là thậm chí không có cả cái đống cỏ khô.
– Ông có nhớ bất kỳ điều gì về số hành khách không? Bất kỳ điều gì họ đã nói hoặc làm?
Beckerman lắc đầu.
– Thưa ông, để ý đến họ làm gì, miễn là được trả tiền thôi chứ. Trừ phi họ gây rắc rối gì. Như cái ông người Đức đó.
Robert ngồi im phăng phắc. Anh nhẹ nhàng hỏi:
– Người Đức nào?
– Tất cả những hành khách khác đều hứng thú xem cái vật thể bay lạ kia và những sinh vật chết trong đó, thế mà cái lão già nầy cứ phàn nàn đòi chúng tôi phải nhanh lên để đến Bern vì lão ta phải chuẩn bị bài giảng gì đó cho trường đại học vào buổi sáng…
Mọi sự bắt đầu đây.
– Ông có còn nhớ gì khác về ông ta không?
– Không.
– Không gì cả ư?
– Ông ta mặc một cái áo choàng màu đen.
Tuyệt.
– Ông Beckerman nầy, tôi muốn nhờ ông một việc. Ông có thể chở tôi đến Uctendort được không?
– Hôm nay là ngày nghỉ của tôi. Tôi bận với…
– Tôi rất vui lòng được trả công ông mà.
– Thế hả?
– Hai trăm đồng mác.
– Tôi không…
– Tôi sẽ trả bốn trăm mác.
Beckerman nghĩ một chút.
– Sao lại không nhỉ? Đi chơi hôm nay cũng đẹp trời đấy chứ?
Họ đi về phía nam, qua Luzern và những làng đẹp như tranh vẽ ở Immensee và Meggen. Phong cảnh đẹp đến ngợp thở, nhưng đầu óc Robert còn mải với những chuyện khác.
Họ chạy qua Engelberg, với tu viện cổ Benedictine, và Brunig, con đèo dẫn tới vùng Interlaken. Xe họ băng qua Leissigen và Faulensse, với một hồ lớn xanh thẳm điểm những cánh buồm trắng xoá.
– Còn bao xa nữa? – Robert hỏi.
– Sắp tới rồi, – Hans Beckerman hứa.
Sau khi chạy được gần một giờ thì họ tới Spiez.
Hans Beckerman nói:
– Bây giờ thì không còn xa nữa. Chỉ qua Thun là tới.
Robert cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn.
– Anh sắp được chứng kiến một thứ gì đó vượt khỏi sức tưởng tượng, những người khách xa lạ từ những hành tinh khác. Họ chạy qua Thun, một ngôi làng nhỏ, và ít phút sau khi họ đến gần một cánh rừng gần xa lộ Hans Beckerman đưa tay chỉ và nói:
– Kia, kìa.
Robert đạp phanh và dừng lại bên đường.
– Bên kia kìa. Sau những cái cây đó.
Robert thấy cái cảm giác hồi hộp mỗi lúc một tăng.
– Được. Chúng ta hãy nhìn xem.
Một chiếc xe vận tải chạy qua. Khi nó đi khỏi, Robert và Hans Beckerman đi sang đường. Robert đi theo người lái xe bus ngược lên một đoạn dốc dẫn tới cánh rừng.
Con đường đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt. Lúc họ bước tới một quãng trống, Beckerman lớn tiếng nói:
– Đúng chỗ nầy đây.
Nằm trên mặt đất phía trước họ là những mảnh vụn nát của một quả bóng thám không.
Mình đã quá già trong nghề nầy mất rồi, Robert mệt mỏi nghĩ. Mình đã thực sự mê muội vì câu chuyện đĩa bay của hắn.
Hans Beckerman nhìn đăm đăm vào cái thứ đang nằm trên mặt đất, một vẻ bối rối hiện lên trên gương mặt ông ta.
– Mẹ kiếp, không phải nó.
Robert thở dài.
– Không phải nó, có phải không?
Beckerman lắc đầu.
– Nó đã ở đây ngày hôm qua mà.
– Có thể là những người nhỏ bé màu xanh của ông đã chở nó đi rồi đấy.
– Không, không. Họ chết cả rồi. – Beckerman khăng khăng.
Chết. Điều đó là lời kết luận chính xác cho cái sứ mệnh của mình. Đầu mối duy nhất của mình là một thằng điên nhìn thấy những con tàu không gian.
Robert bước đến bên mảnh quả cầu để xem xét nó một cách cẩn thận hơn. Nó là một cái bao nhôm lớn có đường kính khoảng năm mét, với những cạnh răng cưa nơi nó bị rách ra khi đâm xuống đất. Tất cả các thiết bị đã được mang đi, đúng như tướng Hilliard đã nói với anh. “Tôi không thể nào nói hết tầm quan trọng của những gì chứa trong quả cầu đó”
Robert đi vòng quanh quả cầu xẹp lép, sục mũi giầy trong đám cỏ ướt tìm kiếm một dấu vết mờ nhạt nhất có thể có. Không có gì. Nó giống hệt hàng chục quả bóng thám không thời tiết khác mà anh đã từng nhìn thấy trong những năm qua.
Ông già vẫn không chịu đầu hàng, vẫn đầy cái vẻ ương ngạnh rất Đức. “Những thứ lạ lùng đó… Họ làm chúng giống như thế nầy nầy. Ông biết đấy, họ có thể làm được mọi thứ”.
Không còn gì để làm ở đây nữa, Robert quyết định.
Bít tất của anh đã ướt hết vì những đám cỏ ướt. Anh bước đến bên cái vỏ quả cầu.
– Ông giúp tôi nâng cái góc nầy lên chứ?
Beckerman nhìn anh một chút, ngạc nhiên.
– Ông muốn tôi nâng nó lên ư?
– Phải.
Beckerman nhún vai. Ông ta cầm một góc của cái thứ vật liệu rất nhẹ kia và nâng lên trong khi Robert nâng một góc khác. Anh nâng mảnh nhôm lên cao quá đầu và bước vào phía trong. Hai chân anh ngập trong cỏ.
– Ở dưới nầy cũng ướt. – Robert gọi với ra.
– Tất nhiên. Trời mưa suốt cả ngày hôm qua. Toàn bộ mặt đất đều ướt.
Robert từ bên dưới quả cầu chui ra.
– Đáng ra nó phải khô.
“Thời tiết điên rồ, viên phi công nói. “Chủ nhật trời nắng?” Đó là ngày quả cầu đâm xuống đất. Mưa suốt ngày hôm nay và đêm lại quang đãng. Ở đây ông không cần đến đồng hồ đâu. Cái mà ông thật sự cần là một cái phong vũ biểu.
– Cái gì hả?
– Thời tiết thế nào khi ông ta nhìn thấy cái vật thể bay lạ?
Beckerman ngẫm nghĩ một lát.
– Đó là một buổi chiều đẹp trời.
– Trời nắng chứ?
– Vâng. Trời nắng.
– Nhưng trời mưa suốt cả ngày hôm qua phải không?
Beckerman nhìn anh, khó hiều.
– Vậy thì sao?
– Vậy thì nếu quả câu nầy ở đây suốt đêm, mặt đất bên dưới nó phải khô, hoặc cùng lắm là ẩm thôi do sự thẩm thấu. Thế nhưng nó lại ướt đẫm, giống như phần còn lại ở khu vực nầy.
Beckerman ngẩn ra.
– Tôi không hiểu. Điều đó có nghĩa là thế nào?
– Nó có thể có nghĩa là, – Robert nói một cách thận trọng, – ai đó đã đặt quả cầu nầy ở đây ngày hôm qua sau khi trời đã bắt đầu mưa và mang đi cái mà ông đã nhìn thấy.
Hay có cách giải thích nào đó điên rồ hơn mà anh chưa nghĩ tới? Ai lại làm một cái việc điên khùng như vậy?
Không điên đến thế đâu, Robert nghĩ. Chính phủ Thuỵ Sĩ có thể đã làm việc nầy để đánh lừa bất kỳ một vị khách tò mò nào. Cái mẹo đầu tiên cửa một việc bưng bít là tưng tin giả. Robert bước qua đám cỏ ướt chăm chú nhìn mặt đất và tự mắng mình là một kẻ khờ dại cả tin.
Hans Beckerman nghi hoặc nhìn Robert.
– Nầy ông, ông nói là ông viết cho tạp chí nào nhỉ?
– Du lịch và Sự thanh thản.
Hans Beckerman mừng rỡ.
– Ồ. Vậy thì tôi cho rằng ông sẽ muốn chụp ảnh tôi giống như cái thằng cha kia.
– Cái gì?
– Cái tay chụp ảnh đã chụp hình bọn tôi ấy mà.
– Ông đang nói đến ai vậy? – Robert cau mầy.
Cái tay chụp ảnh. Tay đó đã chụp ảnh cho chúng tôi trước cái xác con tàu. Hắn ta nói sẽ gửi cho chúng tôi mỗi người một tấm. Một vài người khách khác cũng có máy ảnh.
Robert nói từ tốn:
– Hãy khoan nào. Ông đang nói là có ai đó đã chụp hình các du khách kia ở đây ngay trước cái vật thể bay lạ phải không?
– Đó chính là điều tôi đang nói với ông đấy.
– Và ông ta hứa gửi cho mỗi người các ông một tấm ảnh?
– Đúng vậy.
– Vậy thì ông ta hẳn phải lấy tên và địa chỉ của các ông chứ?
– Ồ tất nhiên. Nếu không thì ông ta biết gửi chúng đi như thế nào được?
Robert đứng lặng người, toàn thân nóng bừng bừng.
Sự tình cờ tuyệt vời, Robert, mi là một thằng không may mắn. Một sứ mạng bất khả thi bỗng đột ngột trở thành một miếng bánh. Anh không còn phải đi tìm bẩy du khách vô danh kia nữa. Tất cả những gì mà anh phải làm là tìm tay chụp ảnh.
***
– Sao lúc trước ông không nhắc đến ông ta, ông Beckerman?
– Ông hỏi tôi về những hành khách kia mà.
– Ý ông nói ông ta không phải là một hành khách của ông à?
Hans Beckerman lắc đầu.
– Không – Ông ta chỉ tay. – Xe của ông ta bị chết máy phía bên kia xa lộ. Một chiếc xe cẩu đang sắp sửa lôi nó đi thì xảy ra vụ nầy với chấn động mạnh, và ông ta chạy sang đường để xem có chuyện gì xảy ra. Khi nhìn thấy nó, ông ta trở về xe, chộp lấy máy ảnh và quay trở lại. Thế rồi ông ta bảo tất cả chúng tôi đứng vào để chụp hình trước cái đĩa bay đó.
Cái người chụp ảnh đó có nói tên với ông không?
– Không.
– Ông có nhớ gì về ông ta không?
Hans Beckerman cố tập trung trí nhớ.
– Ồ, ông ta là một người ngoại quốc. Người Mỹ hoặc Anh.
– Ông nói là một chiếc xe cẩu đã sẵn sàng lôi xe của ông ta đi?
Đúng thế.
– Ông có nhớ chiếc xe cẩu chạy đi đường nào không?
– Phía bắc. Tôi đoán rằng ông ta mang nó đi Bern. Thun thì gần hơn nhưng vào chủ nhật thì mọi ga-ra ở Thun đều đóng cửa.
– Cám ơn ông. Ông đã giúp tôi rất nhiều. – Robert mỉm cười.
– Ông sẽ không quên gửi cho tôi bài báo của ông sau khi kết thúc chứ?
– Không. Đây là tiền của ông và thêm một trăm mác cho sự giúp đỡ của ông. Tôi sẽ đưa ông về nhà.
Họ đi về xe. Khi Beckerman mở cửa xe, ông ta dừng lại và quay sang Robert.
– Ông thật là hào phóng. – Ông ta móc trong túi ra một miếng kim loại nhỏ hình vuông, cỡ bằng cái bật lửa, có chứa một tinh thể màu trắng nhỏ xíu.
– Cái gì thế nầy?
– Tôi đã thấy nó trên mặt đất hôm chủ nhật trước lúc chúng tôi quay lại xe.
Robert xem xét cái vật lạ lùng kia. Nó nhẹ như giấy và có màu của cát. Một cạnh ráp của nó cho thấy nó có thể là một phần của bộ phận khác. Một phần của cái thiết bị chứa trong quả bóng thám không kia? Hay một phần của một vật thể bay lạ?
– Có thể nó sẽ mang lại may mắn cho ông, – Beckerman nói trong lúc ông ta đang xếp những đồng tiền mà Robert vừa đưa cho ông ta vào ví. – Với tôi thì đã hẳn là thế rồi. – Ông ta ngoác miệng cười và chui vào xe.
***
Đã đến lúc phải tự hỏi mình một câu hỏi nghiêm túc: Mình có thật sự tin có những vật thể bay lạ không? Anh đã đọc nhiều bài báo điên rồ của những g người nói là họ đã thấy những con tàu không gian và đủ loại chuyện kỳ quặc khác và anh đã thường gắn những tin tức nầy với những người hoặc là tìm kiếm sự nổi tiếng hoặc là cần phải tự tìm đến sự giúp đỡ của một bác sĩ tâm thần giỏi. Nhưng trong mấy năm gần đây, có những tin tức không dễ gì bác bỏ được. Các tin tức về việc nhìn thấy các vật thể bay lạ bởi các nhà du hành vũ trụ, các phi công quân sự các viên chức cảnh sát, những người có uy tín những người né tránh sự xuất hiện trước công chúng.
Thêm vào đó là tin đáng quan ngại về một vật thể lạ đâm xuống Roswell bang New Mexico, nơi dường như đã tìm thấy xác của những sinh vật lạ. Chính phủ bị cho là đã bưng bít chuyện đó và đã mang đi mọi bằng chứng. Trong chiến tranh thế giới thứ hai, các phi công đã báo cáo về việc nhìn thấy những thứ lạ lùng mà họ gọi là những chiếc máy bay tiêm kích Foo, những vật thể bay không xác định được lai lịch bay sát tới họ và rồi biến mất. Có những câu chuyện về những thị trấn được viếng thăm bởi những vật thể không giải thích được từ trên trời bay vút xuống. Nếu thật sự có những sinh vật lạ trong các vật thể bay lạ từ một hệ mặt trời khác đến thì sao? Robert phân vân. Điều đó sẽ ảnh hưởng thế nào đến thế giới của chúng ta? Liệu điều đó sẽ có nghĩa là hoà bình? Chiến tranh? Sự chấm dứt của nền vản minh mà chúng ta đã biết chăng? Anh thấy minh phần nào mong rằng Hans Beckerman là một kẻ ngớ ngẩn điên rồ, và thật sự là quả bóng thám không thời tiết đã đâm xuống đất. Anh sẽ phải tìm một nhân chứng khác để hoặc là xác nhận câu chuyện của Beckerman hoặc là bác bỏ nó. Nhìn bề ngoài, câu chuyện dường như không thể tin được, thế nhưng có một điều gì đó làm bận tâm Robert: Giá như nó chỉ là một quả bóng thám không gặp nạn, thậm chí nó có mang những thiết bị đặc biệt chăng nữa, vì sao mình lại bị gọi đến một cuộc gặp gỡ tại NSA vào lúc 6 giờ sáng và được cho biết điều khẩn cấp là phải nhanh chóng tìm ra tất cả các nhân chứng? Có một vụ bưng bít nào không?
Và nếu vậy thì vì sao?