3 NGÀY TỪ THIỆN Ở BÌNH DƯƠNG (có thật) - Chương 3
Ngày 3
Chúng tôi ăn tối tại khu trẻ mồ côi, mọi người trong đoàn lần lượt thay nhau đi tắm, vì chỉ có một phòng tắm nên tôi với anh nhường hết cho các chú, sau đó mới tới lượt chúng tôi, tôi tắm trước, còn anh tôi tắm cuối cùng. Lúc tôi vào phòng tắm thì chắc cũng tầm 8 giờ mấy rồi, nhà tắm ở đây cũng không sạch sẽ lắm, nhưng dù sao có điều kiện như vầy là tốt lắm rồi. Nước ở đây khá đục, và có mùi. Tôi tự hỏi, môi trường như vậy thực sự tốt cho trẻ em? Dù cha mẹ tôi ly hôn, cuộc sống không hạnh phúc, luôn thua kém bạn bè nhưng may ra tôi sống ở nơi có điều kiện tốt, có đèn, có Tivi, có điện thoại. Tôi lắc đầu thương tiếc cho những số phận kém may mắn ở đây. Tôi bật cho tiếng nước chảy xối xã để lấn áp vài cái suy nghĩ vớ vẩn bị lạc lúc nãy, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng gì đó, không phải tiếng gọi tên tôi ban nãy, cũng không phải tiếng nói chuyện ở nhà trên. Là tiếng lục lọi? Lúc đầu tôi nghĩ chỉ do ô nhiễm tạp âm nên mới vậy thôi, nhưng sau đó tiếng lục lọi ngày một rõ. Có một cái gì đó rơi xuống nền nhà , tôi giật phắn người liên tục la lớn hỏi:”Ai vậy?”. Vẫn không ai trả lời, tôi mở cánh cửa phòng tắm hé ra, xung quanh không có ai, dưới đất là cái nồi nguyên nhân tạo ra âm thanh ban nãy, kỳ lạ chẳng lẽ lũ trẻ trêu tôi sao? Tôi đóng sầm cửa lại, xối nhanh vài cái rồi chạy ào ra ngoài. Tôi ngồi chòm hỏm xuống, lấy khăn lau đầu, lau được vài cái sau đó thì tôi dừng lại. Có ai đó đang đứng đối diện tôi, màu sắc chân trắng bệch trông rất ốm yếu, khăn đã che một nửa tầm mắt nên tôi chẳng thấy gì ở trên cả. Tôi đắn đo trong 3 giây sau đó giật mạnh khăn ra nhanh để xem là ai. Chẳng có một ai đứng đối diện tôi cả, sợ hãi tôi bật chạy một phát lên nhà trên, không dám quay đầu. Lúc anh tôi chuẩn bị xuống tắm, tôi cũng đi theo, cái nồi lúc nãy không còn ở đó. Tôi nép sau anh, rõ ràng ban nãy tôi chưa hề lụm nó lên. Tôi cũng không muốn kể cho anh biết, dù sao người lớn có bao giờ tin mấy lời vớ vẩn của trẻ con đâu. Mấy đứa nhỏ đã ngủ từ lâu rồi, còn có người canh chừng, không lý nào có thể chọc tôi được cả, chỉ có “nó” thôi. Tôi xin thề lần đầu cũng như lần cuối đi từ thiện ở đây, nhất là mấy kẻ nhát gan như tôi. Có một ông chú kêu tôi về phòng giăng hộ mùng, tôi cũng vâng lời nghe theo. Mùng rất to, đủ chỗ để giăng cho mười người chúng tôi. Tôi nằm trong phòng nghịch điện thoại, còn mọi người đều tụ hợp trên phòng khách, anh tôi thì dưới nhà tắm. Thực ra tôi rất sợ, nhưng ở phòng khách rất tẻ nhạt, sợ làm thức lũ trẻ nên mọi người nói chuyện rất nhỏ, tôi cũng không xen vào cuộc trò chuyện được, mà ngồi im đấy thì thế nào cũng là miếng mồi ngon cho muỗi. Bóng đèn trong phòng bị hư nên phòng khá tối, chỉ có ánh đèn bên ngoài rọi vào vài tia sáng. Tôi đeo tai nghe bật mấy bài nhạc nhẹ lim dim ngủ, sáng nay tôi dậy rất sớm nên bây giờ mắt mở không nổi nữa rồi. Nhưng ngủ được một chút thì tôi nghe có tiếng đi lại, có ai đó bước vào phòng tôi rồi ngồi lên ghế cạnh bàn học chất tập sách đối diện phía tay trái của tôi. Lúc nãy tôi ngủ, mắt kính quên không gỡ ra nên vẫn có thể thấy rõ được xung quanh, người ngồi trên bàn chỉ nhìn chằm chằm vào tường, tôi đoán vậy, vì không thấy người đó nhúc nhích gì hết. Tôi nhắm mắt ngủ tiếp, một lát sau tỉnh dậy vẫn thấy người ngồi đó. Tư thế không thay đổi. Thấy lạ tôi lên tiếng: “Vô mùng cho đỡ muỗi nè chú”. Thực ra tôi định hỏi đang làm gì vậy, nhưng sợ mình nhỏ bị xem là nhiều chuyện nên thôi. Người đó không thèm đếm xỉa gì đến tôi, hình như là không nghe thấy tôi nói gì. Tôi dụi dụi mắt, trở mình lăn qua phía tay trái. Tôi giật mình bật cả người dậy, anh hai cùng vài người trong đoàn hốt hoảng chạy vào phòng bởi tiếng la của tôi. Tôi trở mình còn chưa được 5 giây, vậy mà quay qua đã không thấy người đâu nữa. Từ bàn học cách cửa cũng phải 3 bước, đi nhanh thì cũng phải có tiếng chân chứ, đằng này cứ như cơn gió thoảng, thoắt cái không thấy đâu nữa. Tôi ôm chầm lấy anh, anh vỗ vào lưng tôi. Vài ông chú thì ra vẻ khó chịu với tôi, có người thì sợ, có người thì bực dọc chỉ có mấy người phụ trách ở khu trẻ mồ côi là điềm tĩnh, phải chăng họ cũng biết điều tôi gặp? Anh tôi thấy vậy lấy gối ngủ cạnh tôi, dù sao cũng khuya rồi thức để làm gì. Có anh bên cạnh đỡ hơn rất nhiều, tự nhiên tôi thấy thương anh, thương anh vì vừa phải làm cha vừa phải làm mẹ để lo cho tôi, thương anh từ bỏ thành xuân để kiếm tiền nuôi tôi. Tôi không thể nào nghĩ đến cảnh tượng cuộc sống không có anh tối tăm như thế nào. Tôi tỉnh dậy lúc 5 giờ mấy, tạ ơn trời đêm qua cho tôi giấc ngủ yên bình. Tôi lăn qua lăn lại, vươn vai xong tiếp tục nằm xuống lười biếng. Anh hai kế bên bị tôi đánh thức, anh ngồi dậy gãi đầu vài cái nhìn tôi.
“Em làm anh thức à?”
Anh tôi trả lời không, sau đó hỏi tôi có muốn đi hít thở không khí trong lành buổi sáng không? Tôi nhìn ra cửa sổ, thấy trời cũng sáng rồi nên yên tâm đồng ý. Vệ sinh cá nhân xong tôi với anh đi ra cửa chính, mấy đứa trẻ vẫn chưa thức, chỉ có hai ba người phụ trách thức sớm để kịp làm đồ ăn cho trẻ, mấy anh, chú trong đoàn cũng chưa dậy do đêm qua họ nói chuyện đến 1, 2 giờ sáng, nói gì ghê thật. Xung quanh căn nhà được bao bọc bởi hàng rào, anh tôi chỉ ra cái bàn ghế đá ở ngoài sân. Trời còn sương nên bàn ghế có vẻ ẩm ướt, anh tôi vào nhà lấy khăn lau. Tôi đứng đó tập thể dục vài cái, mấy người dân phu đang cạo gì đó trên cây cao su, già có trẻ có, phụ nữ cũng có. Họ đứng cách tôi khá xa, nhưng tôi vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện vui vẻ, chỉ là có gì không đúng lắm. Trong nhóm đó có một người phụ nữ xoăn quần lên gần bằng đầu gối, lộ ra làn chân trắng hệt đêm qua. Tôi nuốt nước bọt, chỉ là do sương trắng khiến tôi cảm thấy vậy thôi, mong là vậy. Anh tôi đem khăn ra kèm hai ly sữa nóng, tôi cầm lấy ly sữa nhưng ánh mắt vẫn đăm đăm về phía mấy người dân phu. Tôi khá tò mò, nên nói với anh rằng muốn đi xem họ cạo cao su như thế nào. Anh tôi gật đầu đồng ý, chúng tôi đến chỗ mấy người dân phu, họ chỉ cách chúng tôi chừng tầm 9.10 bước chân. Họ chào đón chúng tôi niềm nở, sau đó cạo cao su cho tôi coi. Tôi không chú ý lắm, nhóm có 6 người, 2 nữ. Nhưng không thấy người xoăn quần ban nãy, tôi hỏi mọi người ở đó có thấy không. Họ đều lắc đầu, trời còn se se lạnh, ai mà đi xoăn quần ngay lúc này chứ. Nét sợ hãi hiện ngay trên mặt, tôi nói ấp úng chào tạm biệt họ rồi nhanh chóng trở về. Lúc này mọi người cũng thay nhau thức rồi, mấy đứa trẻ chạy loanh quanh trong nhà, cười đùa vui vẻ. Tôi vẫn ngồi băng ghế trước sân suy nghĩ, anh tôi thì phụ giúp mọi người trông trẻ. Có cô phụ trách chạy ra hỏi tôi có muốn ăn chút gì không? Tôi lắc đầu, băn khoăn một chút, tôi hỏi:”Ở đây….từng có phụ nữ nào chết không cô?”. Cô ấy nhìn tôi từ chối nhanh chóng, tôi tiếp tục tra hỏi kể về những hình ảnh tôi thấy, đắn đo một chút cô ấy cũng chịu thua trả lời:”Năm trước ở đây có người bị bệnh ung thư mà chết. Cháu ấy cũng tầm chừng tuổi cháu thôi”. Hóa ra là chết trẻ, tôi có nghe nói những người chết trẻ thường không chịu đi đầu thai, cứ lảng quảng ở chốn nhân gian này. Chắc đây là nguyên nhân khiến tôi gặp những hiện tượng lạ, vậy người tôi qua biến mất trong phòng là ai? Tôi rặn hỏi cô phụ trách, cô ấy nói đó là bàn học của cô gái chết trẻ. Tôi rùng mình giây lát, tiếp tục hỏi:”Vậy cô có thấy không?”. Cô gật đầu, hình như tất cả những người phụ trách trong đây đều thấy, ghê đến vậy sao? Tôi chột dạ nhìn về phía mấy người dân phu, gió thổi qua tóc tôi, trong làn sương mờ đứng đằng sau cây cao su ấy, có ai đó đang nhìn tôi, tôi cảm thấy vậy. Khoảng tầm 3 giờ mấy chúng tôi trở về khu chính, một ông chú già khu trẻ mồ côi dẫn đường cho chúng tôi, ai trong đoàn chúng tôi đều bị dọa xanh mặt. Thực ra con đường đi không bao lâu, khung cảnh cũng không ghê rợn bằng con đường chúng tôi đi hôm qua, nhất là khi anh Hải hỏi câu còn con đường nào từ khu chính đến đây không, ông chú già lắc đầu. Vẻ mặt anh Hải lúc ấy cũng trắng bệt như tôi, không nói cũng biết, chúng tôi bị “ai đó” dẫn đường. Khi trở về khu chính thì đoàn nữ đã chuẩn bị cho chúng tôi bữa ăn thịnh soạn. Chúng tôi tụ hợp trên phòng khách ăn bánh uống trà, tôi lúc nãy lỡ đổ trà vào tay nên đi rửa. Rửa tay xong tôi nhớ tới cảnh tượng con mèo hôm trước, nên có quay đầu lại nhìn. Con mèo không còn ở đó, thay vào đó là cô gái áo hồng, mặc cái quần jean ngắn tới đầu gối, tóc xỏa ra nhìn tôi. Tôi ba chân bốn cẳng chạy một cái vèo vào nhà, tim tôi đập mạnh tới nổi không thở được, tôi cảm thấy lạnh, chân tay tôi run lẫy bẫy. Dự định ngày mai đoàn chúng tôi sẽ trở về như lúc xuất phát, 4 giờ. Tôi kể cho anh nghe, anh có vẻ như tin chuyện tôi nói. Anh dặn rằng tôi đừng tò mò mà làm phiền tới người âm, đương nhiên là tôi không tò mò, mà là tôi bị “chọc”. Tôi kiểm tra balo lại, vô tình thấy củ tỏi anh tôi đưa. Tôi cầm lên, củ tỏi bị đen nửa phần đầu. Kỳ lạ? Tỏi để cả tuần cũng có sao đâu? Mọi chuyện ở đây thực sự kỳ lạ đối với tôi, cả đáng sợ nữa. Tối hôm đó chúng tôi qua thăm người già neo đơn, tàn tật…v.v lần nữa. Tiếp đến chúng tôi đến phòng cuối, phòng ở đây chỉ có một người, một ông chú mắc bệnh thần kinh. Bà phụ trách không cho chúng tôi vào, nên chúng tôi chỉ nhìn rồi thôi. Ban nãy cũng có người thần kinh nhưng chúng tôi có thể thăm mà? Có thể là do thần kinh ông ấy không được bình thường hơn. Tôi trở về, hai tay chống cằm nhìn ra cửa sổ phòng khách, liên tưởng đến hình ảnh cô gái ấy, sau đó gạt phăng đi. Lúc nãy tôi có để quên đồ ở hàng ba nên chạy ra lấy, tình cờ thấy bà phụ trách khi nãy đi vòng từ cửa trước ra sau nhà, nơi có những mộ nối tiếp nhau, trên tay bà có cầm một cây nhanh. Tôi nhìn điện thoại, 9 giờ hơn đi đốt nhang? Đốt cho ai? Tôi tò mò xuống nhà dưới hé mở cửa sau nhìn, bà ấy cắm nhang cho ngôi mộ tôi thấy lúc chiều. Ngồi ở đó rất lâu, hình như bà ấy đang nói điều gì đó hoặc là, bà ấy đang khóc. Anh tôi bất ngờ xuất hiện hỏi tôi đang làm gì, tôi giật bắn người lên sau đó chỉ cho anh. Anh tôi vẻ mặt bình thường, ung dung mở cửa ra sau đi đến cầu cá, lúc đi có nhìn về phía bà phụ trách. Không lâu sau bà phụ trách vái lạy một cái rồi quay về, lúc này bà ấy không đi vòng nữa mà đi thẳng từ nhà sau. Tôi thắc mắc:”Có chuyện gì với chị ấy sao ạ?”. Bà ấy rửa mặt, tay chân, vũ vũ vài cái sau đó ngồi lên bậc thềm nhà bếp kể cho tôi, cô gái ấy thực ra không hề bị bệnh chết, cô ấy là con gái duy nhất của bà. Lúc dọn dẹp phụ bà thì bất ngờ ông chú thần kinh trong phòng cuối lúc nãy lấy vật nhọn tấn công tất cả mọi người. Chạy không kịp nên cô bị đâm rất nhiều, máu loang cả vùng cuối cùng do mất máu nhiều mà chết trong tức tửi. Từ đó ở đây đều có hiện tượng lạ, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Oan hồn của cô vẫn còn lảng vảng quanh đây. Mặt tôi hơi trắng, sau đó tôi thở dài rồi về phòng, cô phụ trách khu trẻ mồ côi vì sợ tôi lo sợ khi ở cạnh người thần kinh nên mới nói dối. Chúng tôi nghỉ ngơi chợp mắt một chút đúng 3 giờ 45 chúng tôi lên xe trở về, vì còn sớm nên sương rất dày đặc, rất lạnh. Tôi bưng phụ đồ ra xe, trong lúc mọi người chào tạm biệt tôi có nhìn ra phía rừng. Trời tối đen như mực, cộng thêm lớp sương dày khiến tôi không thể nhìn thấy gì, nhưng không biết làm thế nào tôi có thể thấy rõ cô gái ấy đứng cách tôi vài mét, vẫn bộ đồ hồng ấy, vẫn chiếc quần jean ngắn ấy đứng sau cây cao su nhìn tôi. Mà…hình như không phải đồ màu hồng, mà là máu làm cho áo trở nên đỏ thẳm loang lổ chôc trắng chỗ đỏ, có chỗ thì hồng nên tôi mới nhìn ra vậy. Tôi như hồn bay phách tán, bước đi không nổi. Anh tôi phải ẵm tôi lên xe, mặt tôi trắng như tuyết, tôi lấy áo khoác trùm đầu lại, không nhìn bất cứ thứ gì cho đến khi ra đường lớn. Cuộc trải nghiệm lần này sẽ là một ám ảm mới với tôi. Dù khi tôi kể có thể sẽ không thấy ghê rợn, nhưng trong tình cảnh ấy làn sương mờ, với cái lạnh run người, một người không phải người đang nhìn mình liệu không thể không ám ảnh?