3 NGÀY TỪ THIỆN Ở BÌNH DƯƠNG (có thật) - Chương 1
Nói thật với cô bác, gặp là gặp thật, không có thêm bớt gì hết. Chỉ là kể một mạch, không có gì hay thì đọc dễ bị nhàm lắm các bác. Nên mới thêm văn từ rồi chi tiết đồ vô, chứ kể một lèo đọc còn hứng thú mẹ gì nữa. Thôi mời các bác trải nghiệm 3 ngày ở Bình Dương với tôi?
———–
Ngày 1
Năm đó tôi được nằm trong danh sách đi từ thiện của Chùa Thiên Phước cùng với anh trai tôi. Cũng không nhớ rõ lắm lúc đó chắc tôi khoảng chừng 13.14 tuổi gì đấy. Cha mẹ tôi thì ly hôn từ bé, tôi với anh sống nương tựa vào nhau ở nhà họ hàng, chúng tôi không có đủ tiền để ăn chơi hay đi một nơi nào đó. Vừa hay đúng ngay dịp hè, ngôi chùa lớn gần nhà tôi tổ chức đợt đi từ thiện, chi phí chỉ dưới 200 ngàn. Anh tôi cũng vì muốn có dịp cho hai anh em gắn kết hơn nên đã đăng ký nhanh chóng và tạo bất ngờ cho tôi. Chuyến xe bắt đầu vào lúc 4 giờ tối, và chúng tôi sẽ có 3 ngày trải nghiệm cùng với cô bác trong chùa. Khi nghe được tin tôi mừng rỡ biết bao, đã rất lâu rồi tôi chưa đi ở một nơi nào đó xa nhà. Tôi chuẩn bị vài bộ quần áo, một đôi quay hậu với giày và vài thứ phụ kiện khác. Anh hai bỏ thứ gì đấy vào balo mình, rồi quay sang đưa cho tôi
“Em bỏ cái này vài balo đi, để ở nơi nào không dễ rớt ấy”
Trên tay anh hai tôi là một củ tỏi, tôi thắc mắc hỏi anh chỉ nói là tốt cho tôi rồi thôi, chẳng hó hé một câu gì nữa. Anh tôi có tính ít nói, khép kín với mọi người và tôi cũng chẳng ngoại lệ nên cũng không có gì lạ khi anh tôi chẳng thích giải thích hay nói nhiều cả. Tôi cũng nghe theo nhét củ tỏi bên mép cặp, thức chờ đợi đến sáng. Tầm 3 giờ mấy anh với tôi đi bộ đến chùa, trên đường tối om rất đáng sợ, vì nhà chúng tôi nằm ở cuối hẻm, xung quanh hẻm không có đèn nên chúng tôi phải sử dụng đèn pin. Tôi lúc đó rất nhát nên đi khép nép vào anh, mắt nhắm mắt mở nhìn đường. Ra được ngoài lộ thì đỡ hơn một chút, ánh đèn vàng chiếu rọi cho chúng tôi, lác đác vài chiếc xe tải chạy qua. Do hồi hộp không ngủ được lúc ở nhà nên khi xe chạy được một đoạn thì tôi mệt. Tôi dựa vào anh ngủ một giấc ngon lành, lúc mở mắt ra thì đã 6 giờ đúng rồi. Xe đi khoảng được một tiếng thì gặp phải sự cố, con đường gập gềnh đầy đất đỏ nên xe chúng tôi không thể tiến vào, sâu một chút là cả một rừng cao su. Vì xe không vào được nên chúng tôi đi bộ theo đoàn. Tộng cộng có 24 người, chia ra làm hai đoàn nam nữ, tôi và anh ở đoàn nam có 12 người tính cả chúng tôi. Khúc đầu đường đất đỏ thì không đáng sợ, nhưng đến khi vào rừng cao su thì tim tôi có chút đập nhanh. Lúc ở trên xe tôi có nghe một vài người kể về những dân phu chết và chôn tại chỗ ở rừng cao su. Xung quanh tôi là những hàng cây cao su thẳng tấp. Rất im lặng, dường như chỉ có tiếng đi bộ và nói chuyện của chúng tôi. Đi tầm chừng được 10 phút thì tới nơi, không giống với trí tưởng tượng tôi mấy, chỉ là một dãy nhà trọ cũ kỹ, rêu đóng xung quanh, có vài căn phòng xuống cấp đến tệ hại, phía sau dãy nhà trọ là cả tá mộ, sương còn chưa tan hết, không khí se se lạnh mang theo mùi hương nhang thoang thoảng khiến ai cũng phải rợn người. Chúng tôi nghỉ ở căn nhà cấp 4 kế bên, nhà có 3 phòng, tính cả phòng khách. Chúng tôi phân ra nam ở phòng khách và dọc hành lang, còn nữ ở hai phòng sau. Sau khi ăn uống nghỉ ngơi, chúng tôi tiến hành từ thiện hỏi thăm mọi người, ở đây người tàn tật có, già neo đơn có, trẻ mồ côi có và những người có vấn đề thần kinh nữa. Khoảng 9 giờ tối thì xảy ra trục trặc nhỏ, khu chúng tôi cúp điện, lại không có dự phòng đèn cầy. Những con mèo hoang kêu ngắt quãng trong đêm, nghe mà sởn cả gai ốc. Vì không có điện nên đoàn tôi ngủ từ sớm, vài ông chú già tầm chừng hơn 50 tuổi thì ra hàng 3 trước sân hút thuốc. Đang ngủ lưng chừng thì tôi đau bụng, lúc chiều tôi chỉ ăn được vài món lạ nên có tý chột bụng, ở đây không có nhà vệ sinh, chỉ có cây cầu cá nằm tuốt phía sau dãy mộ. Tôi lay anh hai dậy, anh đi cùng tôi ra phía sau. Ánh đèn pin mờ mờ chiếu lên vài ngôi mộ cũ, có mộ còn hình thờ mới mẻ, có mộ thì nứt ra, rêu bám quanh. Cây cầu cá nằm giữa mấy bụi tre, tôi đã cố thử xem mình có nhịn qua đêm được không, nhưng sự thật là không thể, đành cắn răng mắt nhắm mắt mở đi đến. Tôi dáo dát nhìn xung quanh, tiếng mèo bên tai tôi, gió thổi lá tre kêu xào xạc, quá nhiều tạp âm. Trên đường về tôi có thấy một con mèo đen ngồi trên ngôi mộ, ở một đốm sáng nhỏ, nén nhang còn chưa cháy được một nửa. Hình như có ai vừa mới đến đây? Tôi nắm chặt tay rùng mình quyết không nhìn nữa. Vì chúng tôi đi bằng cửa sau nên phải đi ngang qua bếp, khi chúng tôi đến gần thì có tiếng xả nước. Nói bếp vậy thôi chứ nó chỉ có mái lợp che nằm phía sau nhà, có một chậu củi nhỏ, một tủ chén xập xệ mà thôi, nên khi chúng tôi rọi đèn pin từ xa đã có thể thấy được toàn bộ khu bếp. Điều lạ là nước chảy xối xả tràn ra thao mà rõ ràng là không có người mở. Cầu cá cách đó cũng chừng 6.7 mét mà thôi, khi chúng tôi về ánh đèn pin đã có thể rọi tới chứ nhỉ? Tôi nắm chặt tay anh, nhưng anh tôi thì có vẻ không sợ gì.
“Chắc lúc chiều cúp nước, ai vặn ra quên khóa thôi đừng suy nghĩ nhiều”
Anh tôi bước lại khóa nước rồi vào nhà, tôi cũng vào theo, tôi có cảm giác lạnh nên ngoái đầu nhìn lại ngôi mộ lúc nãy, con mèo đen đã ẩn mình trong bóng tối, chỉ có hai cặp mắt sáng là đang nhìn về khu dãy nhà trọ sát bên chỗ tôi. Về phòng tôi vẫn không ngủ được, tôi cầm điện thoại lên rồi bỏ xuống, cầm lên bỏ xuống liên tục như vậy. Ánh trăng hắt qua cửa sổ phòng khách rọi vào, vì tôi nằm phía đối diện cửa sổ nên có thể thấy rõ toàn cảnh bên ngoài. Tôi nhớ đến chuyện lúc nãy lắc đầu ngao ngán rồi lấy chăn trùm kín mặt. Thầm cầu mong đêm nay có thể ngủ một mạch đến sáng