Lần đầu viết truyện ma ( New 2020 ) - Câu chuyện thứ 9
Hồi đó, ủy ban mới được chính phủ hỗ trợ vốn xây ở vị trí mới, nên ủy ban cũ ở phía sau đất nhà em bị dỡ bỏ. Nhiều người cũng trưng dụng các phòng trong đó làm kho, vì cơ nhà em cũng to nên trưng dụng được nguyên hội trường làm kho đựng rạp cưới, chén đũa, ghế bàn và làm luôn nơi nấu nướng… :big_smile: Trong số những người tranh phần nhau những cái phòng nhỏ nhỏ làm kho thì có một bà đó tên Châu, cũng lấy một phòng trong số đó làm nơi ở. Em nghe mẹ bảo con cái bà này thua lô đề cờ bạc gì đó nên bỏ xứ mà đi rồi, còn bị người ta siết nhà, đuổi bà Châu ra ngoài. Ở đây toàn dân tứ xứ ngoài bắc, ngoài trung vào nên bà Châu không có anh em gì để nương tựa. Bà phải ngủ ở ngoài chợ, mãi đến khiủy ban di dời thì bà mới về đấy ở cái phòng góc ngoài cùng. Phòng này bị thủng một lỗ khá to do mưa ngấm vào gỗ vách, mọt hết, với ai cũng thương tình thấy bà già rồi mà côi cút, nên không ai nỡ tranh giành với bà. Có người còn thương tình, cho bà cái chăn con công cũ, rách không dùng nữa nên cho, thôi thì cũng quý. Tại ở chỗ em đến mùa khô hoặc gần Tết thì rét lắm, cũng xuống tới 13 14 độ vào ban đêm,ở trong nhà không kín cửa gió lùa cho còn bệnh chứ đừng nói không có chăn mùng gì. :adore:
Để em kể sơ cho các bác về cái ủy ban cũ đó. Người ta dựng nó lên kiểu nhà kết cấu thép tiền chế ý, rồi vỏ bao quanh là gỗ tấm, ngang 30-40cm, dài tầm 2m, cứ thế đắp lên xung quanh. Ngày xưa ở quanh quanh khu em toàn dân đi rừng chặt gỗ về nên nhà nào cũng dùng gỗ với vách ép là chính, kể cả ủy ban cũng xài vậy luôn, nhà nước tài trợ có đủ tiền mua thép với xi măng thôi. Có nhiều nhà cũng xài gạch đỏ lát nền, còn bê tông thì in ít thôi, hoặc sau này mới đắp thêm chỗ nọ chỗ kia. Mái tôn nhà em còn là cái loại tôn đúc từ xi măng ra hay sao ý ạ, kiểu không phải tôn làm từ thép :embarrassed: sau nhiều năm rêu còn bám đen lên cơ, mà tôn này dùng lâu năm thì giòn lắm, bếu bếu tí leo lên nóc nhà mà đạp lên là bể liền luôn. Mãi tới 2017 nhà em mới dỡ cái tôn ý đi để xây nhà mới. Mà ngày xưa thì gỗ xịn mang bán lấy tiền hết, người ta làm nhà chỉ dám mang mấy cái gỗ đểu đểu về làm, cũng không có sơn chống mọt gì cả, nên cái nhà ủy ban cũ đó xây được hơn chục năm mà nhìn như cái nhà hoang ý các bác ạ.
Bà Châu này trước sống ở chợ, còn khỏe thì còn đi gói bánh chưng bánh giò cho người ta để kiếm tí cơm sống qua ngày. Hồi đó người ta trả bà một ngày gói bánh từ chiều đến tối mịt chỉ có 3 nghìn thôi. (Hồi này em mua 1 nghìn 1 ổ bánh mì thịt, 3 nghìn là chỉ được 1 bát phở thôi đấy ạ :surrender: ) Thế nhưng từ ngày bà bị ông Hoạt ở cuối xóm tông gãy tay, người ta không thuê bà gói bánh nữa. Hồi đó giành dụm được bao nhiêu tiền bà mang đi bó bột cái tay hết. Mấy tháng liền tay đâu, chẳng có gì ăn, người ta cũng thương tình, cho củ sắn củ khoai, lúc thì cho một bơ gạo (bơ là cái lon sữa đặc ngày xưa người ta hay mài bỏ 1 đầu để đong gạo ý). Rồi bà cũng cứ thế sống qua ngày, bữa cơm bữa cháo, đằng trước ủy ban cũng có nhiều cây rau dại như rền cơm, rền đỏ, mấy cái dây bí nên bà hay ra đây hái về nấu ăn. Sau khi cái tay hết đau thì nó thành tật, nên không ai thuê bà làm cái gì cả. Bà phải đi khắp nơi bới rác tìm lon nhựa, chai nhựa, chai thủy tinh với mấy cái bao ni lông bán cho nhà bà Mán, bà này chuyên ve chai, nhà ở gần cây mít giữa xóm.
Ngày đấy em còn trẻ trâu, mà tính lại thích lăn lê bò toài, phá làng phá xóm. Hôm đó trời vừa mưa xong, tầm hơn 7 giờ tối cơm nước xong thì bọn trẻ trâu xóm em rủ nhau ra sân ũy ban cũ ụp dế. Ụp được một lúc thì tụi em để ý thấy bà Châu đang mò mẫm đốt bếp nhóm cơm. Bà ngày đấy tóc cắt ngắn, cũng rụng nhiều nên chỉ lơ thơ vài cọng trắng trắng, da thì nâu sạm đi, chân tay gầy guộc, má tóp vào, nên trẻ con đứa nào nhìn cũng sợ. Mấy đứa xóm chùa cũng lên ụp dế, thấy bà thì cầm đá ném vào trêu bà :pudency: rồi chửi mụ phủ thủy, bà hủi này nọ. Bà cứ lấy tay che che mặt, bác Hoa bán bánh chuối ở gần đấy thấy thế mới cầm cái chổi chà ra đuổi tụi nó đi. Xong vào xem bà có làm sao không. Em thấy thế cũng chả biết làm gì. Chỉ biết thấy tội bà thế thôi.
Nhà em hay ăn xì dầu người ta bán đong vào chai sành, nên mỗi khi hết thường gom bán ve chai. Có một hôm em đang ngồi cho mẹ bắt chấy thì thấy bà Châu địu cái bao ve chai trên lưng đi ngang qua. Mẹ em bảo chạy vào nhà lấy mấy cái chai đưa cho bà. Em chạy vào lấy đưa thì bà cười bảo cảm ơn cháu nhá. Sau lần đấy, mỗi lần bà đi ngang là em lại nhặt xem nhà có gì không lấy cho bà mang đi bán, nên cũng gọi là có chút quen biết. :big_smile: Có mấy lần em đi ụp dế thấy bà lọ mọ nấu cơm, lên xem bà nấu, thế là được bà mời ăn cơm. Em cũng chả nghĩ gì nhiều thế là ngồi ăn cơm với bà luôn, rồi tối tối toàn trộm trứng ở nhà, hoặc mang đồ ăn thừa sang cho bà. Lâu dần bố mẹ em thấy hiện tượng lạ mới đi rình và bắt được em đi ăn chực ở chỗ bà Châu, lôi em về đánh đau lắm. Cái tội đi ăn chực, lại còn ăn chực của người nghèo. Mà em còn trốn đi vài lần nữa nên bị cấm giao du với bà Châu, cấm đi ụp dế luôn. :too_sad:
Sự thể bắt đầu vào một hôm nọ, em đi học về thì thấy người ta bu đen ở sân ủy ban. Bố em đi đón em bằng con xe ba bét nhè ý ạ, chứ không phải đi bộ nên không tạt vào xem. Một lúc sau ra trước cửa hóng hớt thì nghe bảo là bà Châu chết rồi, người ta đang đi vào xem có gì khả nghi không, thì chỉ thấy bà có nhiều vết bầm trên người, chết hộc máu mồm. Tiền bạc trong nhà không có đồng nào, nồi cơm đang nấu dở bị đá đổ ra. Công an người ta chẳng tìm ra ai, cũng không biết người nhà nhà bà là ai, lại sợ dây dưa nhiều nên chỉ nói là bà bị trúng gió chết. Người ta mang xác bà đi, nhưng cũng chẳng dọn dẹp gì trong đó, vì ai muốn dùng thì tự dọn mà trưng dụng. Phòng đó mới có người chết nên cũng không ai dám bén mảng lại dùng để làm kho hay gì cả, thành ra bỏ hoang luôn.
Suốt mấy ngày sau tụi trẻ con không ai dám ra chỗ trước sân ủy ban chơi, mà gia đình chúng nó cũng thấy sợ, nên không cho con nhà mình ra đó nữa. Được vài hôm thì đám trẻ con xóm chùa lại kéo nhau lên đó chơi tiếp, tụi này lì với ngang tàn lắm nên không sợ cái gì cả. Tụi nó chán ụp dế thì kháo nhau bảo thách đứa nào dám chui vào trong nhà bà Châu. Đứa nào cũng sợ nhưng vì sĩ diện nên tụi nó từng đứa một đi vô trong phòng đó rồi đi ra, tỏ vẻ hiên ngang lắm, được 2, 3 đứa đi ra bình yên thì tới lượt thằng Tuấn, nó nhát gan nhất đám nên mất một lúc lâu mới dám bước lên thềm gạch. Đang chuẩn bị bước vô thì bọn nó nói hét om lên, Tuấn ơi, bà Châu về nấu cơm kìa, bà Châu kìa, xong bọn nó chạy lùi mấy bước. Còn thằng Tuấn sợ quá ỉ.a ra trong quần hét om lên đứng chết trân luôn, khóc bù lu bù loa, tụi này thấy buồn cười quá mới lăn hết cả ra cười. Thằng Tuấn thấy bọn nó cười thì mới chạy lại định đấm từng thằng một. (Nghe ông anh rể em kể lại là lúc nó chạy c.ứ.t rớt trong ống quần ra luôn ý.:surrender: )
Nó vừa chạy lại vật mấy thằng kia ra thì bác Hoa nghe tiếng tụi trẻ trâu hét cũng mò ra, thấy tụi nó đấm nhau bác mới quát, tụi nó cũng lọ mọ dậy, vẫn ôm bụng cười thằng Tuấn. Bác Hoa hỏi sao đấm nhau, tụi nó kể chuyện dọa thằng Tuấn ỉ.a cả ra quần. Bác cũng buồn cười nhưng bảo tụi nó không có được dọa bạn, nhỡ bà Châu về thật thì sao. Bác vừa nói dứt lời thì nghe tiếng lạch cạch ở trong phòng bà Châu, bác kể là lúc đấy bác đánh liều lên xem thử thì thấy có người đang đặt nồi cơm lên kiềng, lập lòe lửa bếp ở trong đó, bác sợ quá mới chạy ra, hét lên: “Ối dồi ôi, bà Châu về, bà Châu về!” Bọn trẻ con thấy thế chạy tán loạn. Bác này chạy ra đá đổ cả chảo dầu bánh chuối. Người ta thấy thế cũng xúm lại hỏi có chuyện gì. Bác Hoa mới kể lại hết cho mọi người nghe, rồi một đồn mười, mười đồn trăm. Ai cũng nói là bà Châu hiện hồn về nấu cơm. Từ đấy không ai dám bén mảng tới gần cái phòng đấy nữa. Tụi trẻ con cũng ít đi ụp dế hơn. Bác Hoa cũng không dám bán bánh chuối ở trước cửa ủy ban nữa mà mượn mẹ em một góc để bán ở trước sân nhà.
Tuy không ai dám mò tới chỗ bà Châu ở trước đây nhưng đám choai choai ở đấy lại thích thử lòng can đảm của nhau. (Nói là choai choai chứ cũng toàn đầu 8x cả ý ạ) Tụi nó thách nhau dám vào nhà bà Châu lấy chăn gối mùng mền ra nhóm lửa. :ops: Lúc đầu mới đi thì ai cũng hăng lắm, tới nơi thấy mọi thứ im lìm, cái nhà ủy ban cũ to sừng sững thì mấy bố lại đùn đẩy nhau. Mãi sau, anh Hưng là anh của thằng Tuấn, gan nhất trong đám, mới bảo: “Chúng mày sợ thì để tao vào lấy ra cho chúng mày xem! Ma cỏ cái l.ồ*!”Ông này vô thì một lúc sau đi ra với chăn gối các thứ của bà Châu, xong tụi nó châm lửa nghe bảo đốt to lắm.
Tối hôm đó về thì anh Hưng bị lên cơn sốt, mê man. Gia đình gọi bác sĩ xuống tiêm cho mấy mũi mà chẳng hạ sốt gì cả. Bố anh này là dân chuyên cho vay nặng lãi nên cũng rủng rỉnh tiền lắm, gần sáng cho người chạy xe máy chở anh Hưng ra ngoài huyện chữa, mà nghe bảo hạ sốt nhưng vẫn mê man. Tới mãi chiều tỉnh dậy thì lên cơn điên, phá tan tành phòng của trạm xá bệnh viện, cầm cái dao gọt hoa quả đòi đâm hết cả bố cả mẹ nhà anh ý. Người ta phải trói lại, bác sĩ bảo chở đi trại thương điên thì gia đình không chịu, mới lại mang anh Hưng về nhà. Em nghe kể là người ta phải lấy công nông ra chở về, vì ông này giãy ác lắm, không làm sao mà chở xe máy về được. Trói như trói heo ý, rồi khiêng lên xe công nông. Xong lúc chở anh này về nhà thì anh này cứ chửi, hết chửi xong lại cười sặc lên, cười chán thì lại khóc lóc. Về gần tới nhà thì cắn lưỡi rồi chết luôn.