Lần đầu viết truyện ma ( New 2020 ) - Câu chuyện thứ 6
Đợt đấy là đám cưới cậu Huấn nhà em. (Lấy tên Huấn cho thân thiện với các cháu :big_smile: ) Cậu sống chung với ông bà ngoại ở thôn khác, nhà em ở thôn khác, nên đám cưới cậu là cả nhà em kéo về nhà ông bà ngoại ăn ngủ mấy hôm luôn. Đằng nào cũng tiện bố mẹ em nấu cỗ với có các anh chị lớn chơi và trông em luôn. Lúc này em được hơn 4 tuổi, được mọi người nhận xét là học giỏi nhưng phải cái hay lẩm bẩm nói chuyện một mình như dở người ý ạ. :surrender:
(Vì thật sự là ngày nhỏ em hay đứng trước cửa quán mẹ em bán phở, thấy nhiều người lạ đi ra đi vào lắm, chào họ, họ chỉ nhìn em chứ không nói gì. Lớn lên nghe mẹ kể là cứ tầm trưa trưa, chả có khách nào mà em cứ chạy ra giữa nhà rồi lững thững đi ra cửa cháu chào bà, cháu chào bác… Mẹ em được bác Dung dặn trước là em bị yếu bóng vía, sinh vào cái ngày giờ gì á, :nosebleed: kiểu gặp ai cũng sẽ dễ hợp vong, nên mẹ thấy hiện tượng em như vậy nhiều lần thì cũng không sợ, chỉ nạt, bảo đi vào nhà, chứ không đứng đấy người ta lại tưởng dở hơi, bế đi trại thì khổ.)
Hôm trước đám cưới có tổ chức cỗ ăn chiều, bố mẹ em đi từ sớm để chuẩn bị cỗ bàn cho 2 – 3 ngày ăn uống. Em thì mãi tới chiều mới có cậu Dương (cậu út nhà em) lên đón em xuống nhà ông bà ngoại. Vừa mới đi được một lúc thì xe tự nhiên khựng lại, ngã cả 2 cậu cháu. Mấy tháng ý mưa khá nhiều, đường đất đỏ nên lầy lội lắm, dừng đột ngột là ngã liền. Cậu bế em dậy cho đứng ở bên đường, rồi dựng xe dậy và đạp cho nổ. Con xe ý là xe Min, ngày xưa có cái bình xanh màu cam cam đằng trước ý ạ, nên đạp khá là khó khăn. Loay hoay đạp mãi xe cũng không nổ, đạp hụt nhiều phát còn đổ cả xe, :nosebleed: bực quá cậu mới ngồi thụp xuống ngó ngó kiểm tra (chắc là kiểm tra bugi). Mà em hồi đấy cũng vô tư lắm, thấy cậu đạp xe không nổ còn cười cành cạch, cậu tức lắm, cũng chửi chửi, nhưng hên cho em là cậu không thả em ở đấy luôn :surrender:. Lúc đang say sưa cười thì em quay sang trái, chỗ tảng đá to bên đường, thấy một ông, tóc ngắn, mồm không có răng luôn, móm mém, ngồi bó gối, chống cằm lên gối nhìn cậu em. Em mới hỏi: “Ông ơi, sao chiều rồi ông còn ngồi đây? Ông không về ăn cơm à?” Ông ấy quay ra, chỉ nhìn em, không nói gì. Em mới lại bảo tiếp: “Ông ơi, ông ơi” – Ông ấy vẫn không nói gì cả, mặt đăm chiêu lắm – “ông đói à? Thế chờ cậu của cháu nổ được xe rồi cậu chở ông với cháu đi sang nhà ông ngoại cháu ăn cỗ nhá!” Em nhớ là vừa dứt lời thì cậu em đạp được xe kêu “Èennn” một cái giòn giã, rồi cậu lại bế em đặt ngồi trước bình xăng chở đi. Lúc ngồi trên xe, em thấy loáng thoáng ông vừa nãy ngồi sau lưng, bấu hai tay vào vai cậu em.
Vừa tới nơi thì bà ngoại em ra đón, bà bảo em vào ăn cơm. Bà lấy hai cái chén cho hai cậu cháu vào chiếu ngồi ăn. Em quay sang bảo:
– Ơ, bà không lấy chén cho ông ngồi ở đây à – Em chỉ vào chỗ thềm cửa.
– Ông nào? – Bà em ngạc nhiên – Cháu lại cứ liên thiên!
– Ông hồi nãy đi với cháu, với cậu Dương về đây ý ạ. Còn ngồi đây này!
Lúc này em quay ra lại không thấy ai cả. Bà với các cậu các dì cho là em nói vớ vẩn nên không để ý gì. Ngay lúc đấy cậu Huấn mới hỏi cậu Dương đưa chìa khóa cho cậu đi mua thêm ít thuốc lá. Cậu Huấn leo lên xe, đề mãi không được, kiểm tra các thứ mới gọi cậu Dương lại bảo:
– Dương, mày xem xe chết máy từ bao giờ thế này mà không nói để mang đi sửa.
– Nãy em chở con mặt to (Vầng, biệt danh ngày nhỏ của em đó) đi, có vấn đề gì đâu.
– Mày đi lúc nào?
– Vừa mới về luôn nhá, chưa kịp ăn gì cả thì anh gọi em quay ra rồi – Cậu Dương quả quyết
Cậu Huấn mới chau mày bảo:
– Mày có chắc là vừa về không? Sao bô xe lạnh tanh thế này?
Cậu Dương ngạc nhiên kiểm tra xe, đúng là bô xe lạnh ngắt, không giống xe vừa mới đi về. Mà rõ ràng là cậu vừa chở em về tới nơi. Hai cậu im lặng nhìn nhau, cậu Huấn mới bảo:
– Thôi để tao mượn xe của bác N đi, mai mày mang xe sang nhà thằng T sửa sớm để còn có cái mà đi việc này việc kia.
Cậu Dương mới dạ dạ vâng vâng. Như hiểu có chuyện gì, cậu mới kể cho bà ngoại em nghe. Bà ngoại em thấy thế mới tự nhiên quay ra hỏi em là nãy em thấy ai, ông nào. Em tả lại ông đó nhìn như nào, ngồi trên xe của cậu em như thế nào… Xong bà bảo cậu cởi áo ra, thì đúng trên hai vai cậu lằn tím đen vết 2 bàn tay, đụng vào thì không đau. Bà mới tá hỏa nhớ ra, đúng hôm đấy ngày âm là ngày giỗ của người em trai cùng cha khác mẹ của bà (em gọi là ông trẻ), mà bên nhà chị gái cả của bà lại chẳng làm cơm cúng giỗ gì, do bà trẻ cũng mới mất ít lâu, mà con cháu dòng bên ấy thì khá là vô tâm trong chuyện cúng kiến. Thế là bà em mới sửa soạn thêm một ít đồ cúng nữa với rượu, thắp hương lên bàn thờ khấn vái gì đó. Tiếp đến bảo cậu em xoa dầu gió lên hai bên vai cho hết bầm, trấn an mọi người là chắc trúng gió chứ không có gì. Ai cũng hiểu nhưng không ai nói gì.