Lần đầu viết truyện ma ( New 2020 ) - Câu chuyện thứ 4
Chuyện này xảy ra cũng lâu rồi ạ. Năm đấy nhà em mới chỉ xây cái gian đầu tiên bằng gỗ, sâu vào có 5 mét thôi, xung quanh còn um tùm cỏ dại. Bố em thì hay đi rừng cưa gỗ. Mẹ thì chỉ ở nhà trông mấy đứa con, lúc này bác em có vô Nam ở vài lần rồi, nhưng lâu lâu lại về lại ngoài Bắc mấy tháng. Mà đúng lần ấy bác em có tháo 2 chỉ vàng đeo trên tay cho bố mẹ em vay mở quán cháo gà vịt trước khi đi. Lúc này những chuyện rùng rợn mới bắt đầu.
Theo như lời bác em nói thì đất nhà em đang ở khá là lành, chẳng có cái vong nào cả, thế nhưng lại ở gần ngã ba lớn, có nhiều ma đói và các oan hồn xấu lang thang vất vưởng, nếu bị họ vào nhà quấy phá thì chẳng lành. Ngày đó nhà em nghèo lắm, không có tiền sắm gương bát quái hay gì cả, chỉ treo một tấm gương nhỏ trước cửa chính. Nghe bác em bảo thì treo như vậy, nếu có vong hồn nào đi lang thang ở ngoài đường, khi nhìn vô nhà thì sẽ thấy bóng của mình ở trong gương, tưởng rằng trong nhà đã có vong trú ngụ nên sẽ không vào nữa. :go: Mà hai nữa là những vong hồn này còn vất vưởng, chưa siêu thoát là do còn dương thọ hoặc là oán khí không tiêu tan hoặc còn vương vấn điều gì đó ở cõi trần, họ sẽ bấu víu vào những đồ vật, vào những con người ở cõi trần (hợp vong), lại cố chối bỏ sự thật là mình đã chết, nên khi nhìn thấy được hình bóng thật của mình trg gương sẽ thấy được rằng mình đã chết mà né tránh sát khí từ gương. Mà nếu họ có muốn đi vô nhà nhưng không đủ nghiệp lực thì cũng là đi vô gương rồi lại đi ra, vì gương được coi là vật có thể kết nối được hai thế giới âm dương.
Nếu ai ở vùng quê thì sẽ hiểu, nhất là thời đó chợ búa chưa được chuyên môn hóa như bây giờ, thì mấy nhà nấu hàng ăn phải tự lo việc giết mổ gà vịt chứ không có chuyện alo là ship nguyên em gà trắng trẻo, trần trụi như ngọc tờ rinh đâu :feel_good:. Mẹ em thịt gà với vịt vào tầm chiều, để kịp tối bán, bán hết đêm thì mới dọn hàng. Gà vịt được mang ra sân sau, cắt tiết vặt lông, làm thật sạch rồi cho vào nồi luộc chín, rồi vớt ra, kế tiếp là bỏ tẻ, bỏ nếp thêm ít đỗ xanh vào nấu cháo. Mẹ khá là có duyên buôn bán nên một ngày cũng bán hết được 4 – 5 con. Vì dân ở đây người ta đi làm đêm cũng nhiều, đa phần là đi vô rừng xẻ gỗ với nhậu nhẹt đâm chém, cờ bạc các thứ, nên đêm đêm cũng có nhiều khách. Ngày nào cũng thế, mẹ làm thịt 3 em vịt 2 em gà, đều như vắt tranh, mà cũng từ đó mọi sự chẳng lành mới bắt đầu.
Mẹ em bán hàng đêm, 2 chị gái nhà em bị mẹ bắt đi ngủ không cho thức đêm, vì là trẻ con, mẹ có thuê một cô người ở (mà nhà em vẫn hay gọi cô ý là cô Hường hâm :beat_shot: à, gọi sao em kể lại vậy chứ gọi thế cũng tội cô ý) để bưng cháo và rửa chén. Mẹ hay dặn mấy chị em là hôm nào ngủ nhớ diều mùng lại cho cẩn thận chả muỗi (tức là tém mùng xuống dưới chiếu ý ạ) mà hai bà chị em lười, nhiều khi chỉ quăng mùng bốn góc giường thế thôi chả thèm diều lại. Có nhiều khi mẹ em hay “miss Hường hâm” phải diều lại mùng cho cơ, mà cứ như thế thì thể nào hôm sau cũng bị mẹ em quạt cho, không no chửi thì cũng no đòn. :beat_plaster: Lại đúng vào sau cái thời gian mẹ bắt đầu bán cháo, hai bà chị của em ngủ và cũng lười không diều mùng lại, được cả bà chị thứ hai nhà em (tạm gọi là chị Vân nhé) ngày đó còn nhỏ, ngủ lại xấu nết nên hay đạp chăn đạp gối, lăn qua bên nọ rồi lại bên kia, ngủ kiểu sáng dậy thấy mỗi thứ một nơi còn đầu thì quay ngược xuống đuôi giường ý ạ. :surrender: Tối hôm đó, chị Vân nằm trằn trọc mãi không ngủ được, (nghe chị ý kể lại là do nóng quá) lật người một ngồi thì chị khua tay tung hết mùng lên rồi thò đầu ra khỏi mùng. Lúc này thấy tự nhiên mát rượi, chị Vân thiu thiu ngủ thì bỗng nghe lạnh toát ở bên má. Chị ý tưởng cô Hường hâm trêu chị ý, sờ tay lên mặt nên chị ý khó chịu và đẩy ra, rồi quát nhặng xị lên. (Vì cô này hay phải rửa tô rửa chén nhiều, đụng vào nước cả đêm nên tay cứ gọi là lạnh toát, hay gọi mấy bà chị em dậy diều mùng bằng cách sờ tay vào mặt mấy chị mà vả vả :baffle:, biết sao được, cái tên cô ấy người ta đã đặt cho là thế rồi, nên cách đánh thức người khác dậy kiểu ba gai ba trợn như này cũng không có gì khiến em thấy lạ) Mẹ em đi ngang thấy bà này còn nói chuyện thì tưởng bà này còn thức nên quát: “Hai đứa mày có ngủ ngay đi không tao vả cho mấy cái bây giờ, nửa đêm mà còn nói chuyện à?” :ah: bà chị hai nhà em giật mình mới im thin thít. Xong mẹ em tắt điện bảo “Tao tắt điện rồi nhá,đứa nào còn thức là tí tao lấy cán chổi vụt vào đít!” (Nhà em sống với nhau bạo lực lắm :too_sad: nên sau này em có kể chuyện các bác cũng đừng có lạ cách bố mẹ em nói chuyện với con cái nhé) nói rồi mẹ đi ra trước bán hàng. Chị Vân nhà em rén lắm, sợ bị mẹ quạt nên không dám ho he gì nữa, nhưng nhớ lại cảm giác hồi nãy thò đầu ra khỏi mùng đúng là mát thật, thế là bà ấy lại rón rén thò đầu ra. Mát chưa thấy đâu thì lại có một bàn tay lạnh toát, lần này không phải sờ vào mặt nữa mà là đè mặt chịấy xuống rồi chà thật mạnh, xoa vòng tròn luôn, kiểu như vò quần áo luôn ý. Lúc này chị bị cứng họng, nói không được, cử động cũng không được luôn, vừa sợ vừa hoảng, muốn khóc thét lên gọi mẹ mà không được. Sợ quá thế là đ.á.i ra trong quần luôn. Chẳng hiểu sao lúc chị ý vãi hết ra thì cái tay kia ngừng xoa nhưng chị cũng không khóc được, cũng vẫn không nói được gì, cứ cứng đờ rồi lịm đi.
Sáng ra mẹ em thấy chị Vân mồm méo xệch, trông tím tái, mặt lại có vết bầm dấu tay như ai tát. Tưởng chị bị trúng gió, mẹ với chị cả nhà em hoảng quá, mới lấy dầu gió xoa cho chị ý. Xoa mãi chả thấy tỉnh gì cả, mồm thì cứ méo xẹo đi, khi ấy mẹ mới nhớ lời bác em dặn rằng trong thời gian bác đi, trong nhà có chuyện gì, hoặc ai bị gì thì cứ thắp hương lên bàn thờ, khấn xin tổ huyền, trời, Phật, cô Chín, rồi lấy muối trắng bác ấy để phía sau lọ hoa cúng, đưa vòng vòng trước bàn thờ 3 lần, sau đó lấy một ít rang lên rồi chườm lên người, tất sẽ hóa giải được. Mẹ em mới làm theo những gì bác nói, đoạn nấy muối bọc vô miếng vải xô rồi chà lên khắp người chị Vân. Một chập thì chị ấy tỉnh, mồm thì hết bị méo, lạ một cái là mẹ chườm tới đâu, vết bầm trên mặt biến mất đi dần dần tới đó. Lúc đầu chị không nói được gì, kiểu bị á khẩu, một lúc sau mẹ em chà muối đến đỏ cả da, chị mới nói được, rồi khóc bù lu bù loa, mẹ hỏi có chuyện gì thì chị kể là:
– Hôm qua cô Hường hâm cứ trêu con, lấy tay lạnh xoa mặt con, còn gọi con dậy và bảo là dắt con đi vào rừng chơi với bố, chả bao nhiêu ngày rồi bố chưa về. Rồi cô ấy dắt con được một lúc thì nhớ ra bố bảo là không được khóc lóc mà đòi đi lang thang tìm bố chả bố đánh, nên con bảo cô Hường hâm là: “Cháu không đi nữa đâu, cháu ở nhà với mẹ chả bố đánh, bố đánh đau lắm”. Thế mà cô ý cứ rủ con đi theo cho bằng được, bảo là: “Đi đi, vui lắm, bố ở trong rừng có nhiều đồ ăn ngon, bố sẽ chia cho cháu. Có cô ở đây bố cháu không đánh cháu đâu”. Thế rồi con sợ quá mới bảo: “Thôi, cháu về cháu sợ bố cháu lắm.” Con vừa quay lưng đi về thì cô Hường hâm cầm roi đuổi đánh con đau lắm, con cứ chạy mãi chạy mãi rồi con tỉnh dậy thấy mẹ ở đây rồi.
Mẹ em sẵn tính nóng mới chửi:
– Mày dở người à? Cô Hường hâm hôm qua mới xuống nhà ông bà ngoại chăm bác gái nhà mình mới đẻ, làm gì có ở đây mà trêu mày. Mày không chịu ngủ sớm rồi mộng mị vớ vẩn giờ khóc lóc cái gì? Chưa kể chuyện hai đứa mày ngủ mà không diều mùng lại, bảo bao lần không nghe, giờ đứa nào cũng toàn vết muỗi đốt thế kia, mày thì đái ướt hết cả chiếu cả quần, khai om lên, tao lại đánh cho bây giờ! Hai đứa úp mặt vào tường! Khi nào mẹ tha mới được ra ăn sáng.
Hai bà chị nhà em nước mắt ngắn nước mắt dài ngoan ngoãn úp mặt vào tường. (Lúc này mẹ mang bầu em, còn chưa đẻ :nosebleed:) Sau hôm đấy trở đi thì chị cả nhà em còn ngủ khì, vô tư lự, chứ chị Vân thì sợ rồi, tối nào cũng diều mùng hẳn hoi và không bao giờ dám thòi đầu ra khỏi mùng nữa.
Câu chuyện tiếp theo sẽ nói về nguồn cơn của chuyện cái mùng khi bác em vào lại trong Nam. hẹn các bác 12h đêm nay nhé :byebye: Câu chuyện này em đền cho các bác sớm hơn dự kiến vì sự vắng mặt của em trong thời gian qua. Mãi yêu các bác.