Lần đầu viết truyện ma ( New 2020 ) - Câu chuyện thứ 2
Chào các bác, nhân mùa dịch rảnh rỗi quá không có việc gì làm, em xin mạn phép viết tản mạn những mẩu chuyện tâm linh em và người xung quanh em từng gặp phải, cũng như chuyện hành nghề tâm linh của bác gái nhà em.
Để em giới thiệu sơ về bác của em. Bác em là người Việt, năm 12 tuổi bị bắt cóc sang Trung Quốc, vì một cơ duyên nào đó lại được bán vào nhà một người thầy pháp và được ổng nhận làm con nuôi, sau này lớn lên thì trở về Việt Nam hành nghề. Trong những câu chuyện của mình, em tạm gọi bác là bác Dung nhé, cho dễ kể chuyện ạ.:surrender:
Gia đình em quen được bác là từ những năm 94 95, bác vô Nam (cũng không rõ mục đích gì) nhưng vô tình gặp bố em, rồi hồi đó bác tháo nhẫn cưới, cho bố em vay 2 chỉ vàng đề mở quán ăn nho nhỏ. Từ đấy kết nghĩa thành chị gái của bố em và cứ vô Nam là ở nhà em luôn. Những năm đấy ở khu em còn nhiều rừng lắm, nhà cửa loe ngoe vài cái, điện đóm chập chờn (vì là khu vực 135, mà lúc này chưa có em, chỉ có bố mẹ và 2 bà chị) cuộc sống của người dân trong vùng thì khó khăn. Bố em cũng được coi là một tay “giang hồ” khá là khét tiếng ở đất đó, chém nhau hoài luôn, rồi cũng đi rừng đốn gỗ các kiểu, nên không biết sợ cái gì cả. Nhưng mỗi lần bố uống rượu xỉn vô là kiểu bị nhập, coi bói, phán đâu trúng đó (thiếu điều cho em con lô nữa thôi), :beat_brick: nghe bảo bố căn ông Hoàng Cả gì đó, em không tìm hiểu về bên thờ đạo Mẫu nên em không rành, mặc dù hồi nhỏ đi theo bác em hầu đồng hoài, nhưng là để lấy quà bánh chứ không có tò mò gì :nosebleed:. Bố em tuy mạnh mồm, ngày nhỏ cứ dạy em nói câu “Ma từ trong lỗ d!t chui ra!”:ah: thế chứ thật ra bố em tin vào tâm linh lắm, trong nhà em là ổng thuộc hàng mê tín trùm luôn. Sau này em sẽ viết về những chuyện tâm linh xoay quanh bố em nếu các bác có nhã hứng. Còn hôm nay em xin chia sẻ một mẩu chuyện nhỏ mà em gặp hồi bé.
(Vì là câu chuyện đầu tiên nên em sẽ viết khá là nhẹ nhàng và không thêm thắt gì cả, để dành những câu chuyện rùng rợn hơn cho những phần sau.:surrender:)
Câu chuyện đầu tiên.
Năm đó em 2 tuổi, nhà em vừa bán phở sáng, vừa nhận nấu cỗ đám cưới nên ai cũng khá là bận, không ai trông em nên em được gửi trẻ ở nhà Bà (bà mất 2 năm rồi nên em xin phép không viết tên bà ra). Hồi đó em quấy lắm, hay khóc, ăn khỏe, lại to béo nên chả ai dám trông, người ta trông em được nửa buổi là bế đem trả chứ không trông nữa. May mà có nhà Bà nhận trông, nhưng cũng phải trả gấp đôi tiền. Thật ra em cũng chỉ nghe kể lại thôi chứ em không nhớ gì hết, vì còn nhỏ quá, nhưng có một chuyện xảy ra ở nhà Bà vào năm đó, mà nó hằn sâu trong trí nhớ em, dù em muốn quên cũng không thể nào quên được, đây là sự kiện duy nhất xảy ra năm em 2 tuổi mà em nhớ được. (Và em cũng không hiểu sao em nhớ được luôn!!!! Các bác đừng hỏi tại sao 2t mà nhớ được :beat_brick: em cũng chả biết phải giải thích thế nào, nếu điêu thì chắc em đã chọn mốc tuổi khác cho dễ tin rồi) =((=((=((
Như mọi hôm, chắc cũng tầm 6-7h sáng, mẹ đưa em xuống nhà Bà gửi, hôm đó tự nhiên em khóc nhiều lắm, giờ em vẫn còn nhớ hình ảnh mẹ quay lưng đi về, mặc cái áo có in hình bông hoa ly màu trắng, tím, có cuống xanh lá, em cứ với theo khóc đòi mẹ. Thật lòng thì em không có thích ở nhà Bà đâu, vì từ ngày ở nhà bà, em có gặp một bạn đó hay cấu em, không cho em chơi cùng. Lớn lên nghe kể lại thì mới được biết là ngày đó, người ta hay thấy em chơi 1 mình, rồi cứ bập bẹ nói chuyện với ai đó, lâu lâu lại khóc ré lên. Có nhiều đêm mọi người đang nấu cỗ đám cưới, tự nhiên thấy em bật dậy mắt lờ đờ, đi ra chỗ mọi người đang nấu, định lao vào chảo dầu chỗ ông chú đang chiên phồng tôm. Mọi người kêu ré lên, kéo em lại, mẹ em hỏi: “Mày làm cái gì đấy?” Em mới bảo là: “Con đi lấy bim bim, bạn kia nói cho con bim bim. Mẹ nhìn bim bim đầy kìa!” Rồi em chỉ vào chảo dầu đang sôi ùng ục. Mẹ mới vả cho em 2 cái “Độp, độp” :extreme_sexy_girl: rồi chửi: “Mày bị mơ ngủ à? Làm gì có gói bim bim nào?” Lúc ý em mới lại khóc om lên tỉnh táo kiểu “Ơ,đây là đâu, con là ai?”. Mà tiền sử thì em không bị mộng du nhé, bị mộng du thì chắc chắn là sẽ bị thường xuyên, mà em chỉ bị vậy vào những hôm giữa tháng hoặc cuối tháng, kiểu những hôm không có trăng hoặc trăng tròn á. Bây giờ lâu lâu nghe mẹ với các chị kể lại chuyện xảy ra mà em thấy rén lắm luôn. Hôm đó nhỡ mà lao vô chảo dầu thì chắc giờ không còn ngón tay mà gõ gõ viết truyện củ hành các bác nữa. Gác lại chuyện đó, quay lại chuyện ở nhà Bà. Thì đúng là cùng một đứa đó, em thấy lúc nào nó cũng đi cạnh em, dù là ăn ngủ, hay đi học. Thì cái hôm định mệnh đó nó cấu em không cho em chơi cùng làm em khóc cả buổi, Bà dỗ mãi không nín. Đến trưa, em mới nín được một lúc thì bà pha cháo gói cho ăn (ngày nhỏ em chỉ thích mỗi món cháo gói, tới năm 4 tuổi đi học mẫu giáo mới biết ăn thịt do các cô rèn cho ăn, chứ từ hồi bắt đầu ăn dặm, nghe mẹ bảo là chỉ có cơm, cháo gói, đậu hũ và xì dầu). Bà vừa pha xong, để lên cái bàn gỗ thấp ở góc nhà thì em thấy “bạn kia” với lấy tô cháo, xúc ăn với vày, thế là em lại khóc, chỉ vào tô cháo, tô cháo của em mà nó dám ăn à :ah:Bà thấy thế tưởng em đòi ăn, mới lại xúc cho em ăn. Vừa đút 1 thìa vô miệng thì em phun hết cả ra ngoài, chớ (ói) luôn cả bữa ăn hồi sớm. Bà thấy thế thì nhìn lại tô cháo, rõ ràng vừa pha xong còn nóng, thế mà tự nhiên nguội ngắt, nhớp nháp và thiu rồi. Bà thấy sợ quá mới đổ đi, pha tô mới cho em, rồi đút cho em ăn. Nhưng lúc này thì em không ăn được nữa, cứ ăn là chớ ra, xong khóc tiếp. Mà đây là khúc em nhớ nhất: Bà chả biết làm gì không buồn dỗ cho hết khóc nữa mới lại vỗ vỗ cho em ngủ, tại quấy cả ngày Bà trông cũng mệt rồi nên bà cũng chán, cứ lim dim nằm cạnh em. Lúc này tự nhiên em thấy có một bóng người phụ nữ, tóc xài, xõa qua vai. Mặc áo trắng, gối đầu em lên đùi mình, rồi khi người phụ nữ ấy vừa đặt bàn tay trái của mình lên trán em, thì em im bặt luôn, không khóc hừ hừ nữa. Em tròn mắt nhìn bà ấy, nhưng không rõ mặt, chỉ thấy khuôn miệng cười, cười đẹp lắm, da trắng, mà tay thì lạnh ngắt. Người đấy cứ cười (cái nụ cười mà em còn nhớ đến tận bây giờ) rồi xoa đầu, bảo em: “Ngoan, ngủ đi”. Thế là em nhắm mắt ngủ một giấc tới chiều. Chiều em dậy thì bị sốt, sốt nặng lắm luôn, mấy hôm mới hết. Xong từ hôm đấy trở đi Bà bảo không nhận giữ em nữa. Mẹ em bảo trả thêm tiền Bà cũng nhất quyết không chịu nên nhà đành phải kiếm mối khác để giữ em. Bà còn cứ gào mãi một câu rồi chỉ vào nhà em “Nhà mày mang nó đi đâu thì đi đi, đi càng xa nhà tao càng tốt!”
Mà một điều khiến em thực sự rén là sau này, năm 2010, nhà em mua thêm nhà của ông chú kia để ở, khoảng thời gian này ông chú í cũng đang khó khăn về tài chính. Căn nhà bố mẹ mua lại chính là căn nhà được xây trên mảnh đất của nhà Bà ngày xưa trông em. Ông chú đó là con trai của Bà :oh: Khi ở trong nhà này em cũng lại thấy rất nhiều chuyện nữa. Nếu các bác muốn nghe thì cứ yêu cầu, em xin được hầu chuyện tiếp.
Văn phong em lủng củng, viết kiểu văn nói, lại hay dùng nhiều từ do quen mồm nên thành ra có nhiều lỗi lặp từ, lỗi ngữ pháp. Mong các bác bỏ quá cho.