Lần đầu viết truyện ma ( New 2020 ) - Câu chuyện thứ 14
Lại quay về cái thời em còn dấm đài :big_smile: không hiểu sao bác em coi chuẩn lắm, vào tới nơi đúng hôm mẹ em đẻ, mới bước xuống xe đò một cái là xuống nhà bác Thảo gọi cả nhà em về luôn. Vừa về đến nơi mở cửa ra thì nhà em mọi thứ đều bám bụi dày đặc, như thể là đi vắng cả năm rồi mới quay lại ý ạ. :too_sad: trong khi đó mấy bố con em mới đi được có 2 ngày. Bác em bảo:
– Bùa trấn trạch bị phạm rồi.
Rồi bác hỏi chuyện bố em xong thì bảo mẹ em bế em của em vào trong buồng, bà nội thì đi chợ mua đồ về cúng tạ ơn tổ tiên với một ít đồ cúng cho bác, tiện gọi cô Hường hâm qua dọn nhà cùng luôn, nói bố với mấy chị em dọn lại nhà cửa, còn bác đi kiểm tra mấy cái bùa ở bốn góc nhà. Thì có một cái bùa ở gần bể nước, ngay góc trong cạnh giếng, không hiểu thế nào bị rụng đi đâu mất rồi. Bác thấy thế mới đóng lại cái bùa khác ở góc đấy. Dọn dẹp xong thì bác em làm lễ cúng bái, bà nội thì đi chùa. còn bố em thì chờ chú em chở rạp của đám cưới hôm trước với chén đũa các thứ về.
Lúc bố vừa mở cửa “kho” ra thì một cảnh tượng kinh hoàng phát ói, đấy là toàn bộ chén đũa, bàn ghế trong đó đều dính sình, tanh và nhớp nháp. :too_sad: Bố em chịu không nổi nôn tại chỗ luôn. Nhưng sáng hôm đấy chưa ăn gì nên bố kể là bị kiểu nôn khan ra toàn nước chua. Xong bố em đi gọi bác em ra coi, bác cũng nôn luôn. Bảo bố em là tạm thời đóng cửa lại đã, đi ngay ra chợ mua đồ nấu cháo và đồ đạc cho bác cúng cô hồn. Nhưng bác không cúng ngay hôm đó, bác bảo ngày đó phạm phải ngày gì ý ạ, nên không làm lễ cúng được. Chiều hôm đấy bác gọi mấy đứa lại phụ bác, em với mấy bà chị gồi gập giấy cho bác cắt quần áo, cắt phải đến 100 bộ quần áo, nam nữ có đủ cả. Bác còn tự tay tiệp thêm một hình nhân người nam. Còn bố em thì kêu hết mấy cô chú (tạm gọi là nhân viên nhé) tới rửa chén đũa, rạp, bàn ghế các thứ, cứ chà chà rửa rửa tới mãi tối mịt mới xong.
Sáng hôm sau, bác lập đàn từ sớm, nên bố em cũng nấu cháo từ sớm luôn. Mà bác dặn nấu cháo phải nấu vào cái nồi thật to, không nên nếm gì cả, chỉ gạo và nước thôi. Đầu tiên trải một tấm bạt ra giữa “kho”, sau đấy xếp một loạt 50 cái chén ra, xẻ cháo vào từng chén một. Sau đó xếp hết 100 bộ quần áo ra thành từng bộ cạnh nhau, rồi rải bánh kẹo lên trên đó, kế đến là bày hương án, mõ, chuông và các loại bùa chú và cả cái hình nhân nữa. Hôm đấy bác làm lễ rồi đọc kinh tới mãi trưa, trước khi hóa vàng bác bảo bố em mang đổ hết cháo và bánh kẹo đi chứ không được cho ai ăn hết.
Bác mới nói: bố em mở cửa kho gặp chuyện vì hôm đấy là ngày 14, người ta thấy có bàn ghế chén đũa nến người ta “ăn cỗ với nhau ở trong đấy, :nosebleed: vì nhà em sử dụng hội trường này làm kho nhưng không cúng kiến gì cả,ở đằng sau ủy ban lại toàn mộ hoang không ai cúng kiến gì nên họ đói, mới vào lại trong kho trú ngụ.Đúng ra người ta bắt hồn bố em từ hôm bố em nhìn thấy họ rồi, nhưng vì phúc nhà em còn, bố tuổi Dần nên cao số, với bố có cụ ông nội theo phù hộ nên chưa bị gì. Bác làm hình nhân thế mạng cho bố để người ta không đeo theo bố em nữa. Do trấn trạch nhà em bị rớt xuống nên người ta còn định vào nhà. Bác em còn làm một cái bùa hộ pháp ngay cửa sau hướng ra phía “kho” và giàn nước để nhỡ bùa trấn trạch có suy yếu thì họ cũng không có thể vô nhà phá phách được. Bác còn dặn phải làm lễ cúng cô hồn ở “kho” đều đều vào 14 hằng tháng nữa cơ.
Sáng hôm sau bác dậy lại gọi bố mẹ em lại nói chuyện gì đó, rồi bảo chị Trang nhà em đeo một cái bùa vào người. Mãi sau này thì em được biết, là do chị Trang nhà em, (cái chị mà hôm qua em kể có thằng con bị trêu mỗi khi em ngủ lại nhà chị ý ý) bị gặp cái ông là duyên âm tiền kiếp của chị ý. Bác còn xác nhận lại là có phải người đó mặc áo the, khăn xếp, tay cầm hai cái phách gõ gõ vào nhau hát quan họ không? Chị Trang bảo đúng rồi, thì bác mới bảo hôm qua người ta báo mộng cho bác, dọa nạt bác các thứ, cái duyên này muốn cắt thì nghiệp lắm, cho nên giờ chỉ còn cách bà chị em đeo lá bùa đó một thời gian, người ta nguôi ngoai sẽ bỏ mà đi.
À nhưng bà chị nhà em thì vl lắm, bác ý cho cái bùa đeo một thời gian thì cũng mất. Còn mãi sau này khi lớn, có người yêu cũng chính là chồng chị ý bây giờ, bác em cho lại cái bùa khác để đeo thì tưởng bác ý muốn chia rẽ hai đứa, do bác ý không thích anh người yêu của chị ý. Nên chị mới nông nổi tới mức xé bao bùa ra, xem trong đó có gì. Em hỏi thì chị ý nói là có hình vẽ hai người nam nữ, chị xé luôn rồi vứt bỏ. Mà cũng một phần là chị hồi đó không có mê tín, cũng không tin chuyện duyên âm. Đêm hôm xé bùa bà ý bị hành ghê lắm, bị người ta bóp cổ, rồi mấy hôm sau cứ nghe tiếng khóc thút thít của ai. Sau chị với mẹ em xin bác làm cái bùa khác, bác bảo không tin, còn vứt bỏ, lại xé đi như thế thì xin lại bùa làm gì, bác không cho được. Năn nỉ mãi thì bác mới bảo là phép đấy chỉ làm được một lần thôi, hành động của chị em không khác gì báng bổ Tổ nghề của bác nên dù có muốn làm lại lá bùa khác cũng không làm được, vì xin đài âm dương kiểu gì cũng không được. Sau đó một thời gian thì mẹ em được mách vào nhà một bà kia chuyên bùa ngải lành, làm lễ cắt và xin bùa khác thì được luôn, rồi chị em lấy được chồng và trả lại cho bà thầy kia cái bùa đó. À, sau này thì bà chị em trở thành trùm mê tín trong nhà, hở tí là đổ tại ma, hở tí là bảo em gieo quẻ hỏi việc các thứ cho, chán lắm.
Còn về vụ em bị cái vong kia trêu thì thật sự là một kẽ hở của phép trấn trạch nhà :burn_joss_stick: Nó là như này, phép trấn trạch nhà sau khi trấn xong, vong lạ sẽ không vào nhà được, còn tổ tiên ông bà mình thì về được. Nhưng nếu như trước đó trong nhà có một cái vong thì nghiễm nhiên nó sẽ ở trong nhà luôn, kiểu không thể ra ngoài, cũng không bị phép trấn trạch làm tổn hại gì. Vào được nhà có thể nó sẽ hưởng luôn hương hoa và đồ cúng trong nhà, sau mạnh lên thì thành quỷ, mà người ta hay có câu chuyện nuôi quỷ trong nhà là vì thế. Mà những nhà có trấn trạch thì thường chủ quan, không để ý mấy chuyện này đâu.
Mấy hôm phép trấn trạch bị phạm thì nó vô nhà, và trêu em, sau đó thì trốn lên trên trần của buồng ngủ, vì phòng đó lúc nào cũng tối, bác em lại chẳng vào đó bao giờ nên không biết. Mà nhà em thì âm khí cũng nặng do bác có làm lễ cúng, gọi hồn và thờ “cậu” nên việc phát hiện ra cái vong kia cũng khó khăn. Em bị trêu mất một thời gian dài bởi cặp mắt đó vì trưa nào bố cũng bắt ngủ trưa, không ngủ là bố đánh, mà toàn nhốt em vào cái buồng đó. Em cũng chưa đủ nhận thức để đi kể cho bác em về chuyện đó ngay lập tức. Mãi sau này thấy em lờ đờ quá, lại cứ sợ đi ngủ, bác hỏi chuyện và đi vào trong buồng ngủ mới phát hiện ra, lúc này nghe bác bảo nó cứ núp trong đấy, hưởng ké hương hoa bàn thờ bên ngoài, bắt mất mấy vía của em rồi, cũng lại định khi đủ mạnh sẽ bắt hết hồn vía của em luôn. Sau đấy bác bắt nó y chang như cách bác bắt âm binh, nhưng bác bảo cái vong đó phải trừ luôn, nuôi không được, vì nó tà quá. Sau bác lại làm lễ và hú vía về cho em, trong khí ức của em thì hôm đó vui lắm, vì thấy bác mình tự nhiên hú lên, nhảy múa. Chả hiểu em thế nào còn vỗ tay cười cành cạch nữa, em mà là bác em chắc ngày đấy em kệ mọe con cháu cho thành dở người luôn :beated: chứ chả thèm hú vía cho nữa.
Em chả hiểu sao cứ kể chuyện cũ là lưng em lại nặng như đeo đá ý các bác ạ…