Lần đầu viết truyện ma ( New 2020 ) - Câu chuyện thứ 13
Tạm ngưng serie chuyện ma của em ngày bé với bác em, hôm nay mình đổi gió với những chuyện ma xảy ra gần đây ở chung cư bà chị em ở nhé. Chuyện xảy ra mới năm ngoái thôi, vào tháng 7, em có thuê căn hộ ở bên quận 7 ở một mình được khoảng 5 tháng, trong 5 tháng đó thì chính bà chị gái em cũng về lại Sài Gòn thuê chung cư bên Gò Vấp. Vì nhà chị ấy lên Sài Gòn định làm ăn lập nghiệp lại từ đầu nên còn thiếu thốn đủ thứ, cần giúp đỡ nhiều, có việc gì cần là em cũng phụ luôn.
Đợt đó chị em chuẩn bị khai trương quán cafe, em qua bên đó làm phần trang trí quán, làm từ sáng tới chiều muộn nên em hay về nhà chị em ăn cơm luôn, hôm nào mệt quá thì ngủ lại, còn không thì về lại quận 7. Nếu bác nào ở SG thì đều biết là từ Gò Vấp về lại quận 7 khá xa, nhưng trong 2 tuần em giúp bà chị em trang trí quán thì em chỉ ở lại trong khoảng tuần đầu tiên, sau đó thì em không ở lại nữa vì để đảm bảo an toàn cho cháu em. :too_sad:
Chị em năm nay 30 tuổi, có chồng và 2 đứa con, 1 đứa hơn 4 tuổi, một đứa hơn 2 tuổi, đứa lớn thì trộm vía ăn ngủ khỏe bếu lắm, đứa thứ 2 thì bị di chứng của viêm màng não lúc mới sinh nên bị chậm nói, lúc này chỉ nói được ngọng ngọng mấy từ cá cá, mẹ mẹ thôi chứ không nói được gì. Bà chị em sinh đứa cháu trai này ra thì bắt đầu làm ăn đi xuống, cũng lo tiền chạy chữa bệnh cho cháu em kha khá, nó cũng hay ốm vặt nữa. Từ lúc cháu sinh ra tới giờ thì em chỉ gặp cháu lúc lên SG chữa bệnh với mấy dịp giỗ hay tết thôi.
Vì cả nhà chỉ có một cái máy lạnh trong phòng ngủ của anh chị em là còn hoạt động nên tối đến cả nhà kéo nhau vào trong đó ngủ. Ăn cơm với chơi cùng cháu em xong thì em chui vào phòng đi ngủ. Trong phòng có 2 cái nệm, nệm trong là anh rể em với đứa lớn nằm, nệm ngoài thì bà chị em nằm xong tới đứa nhỏ, rồi tới em nằm gần cửa ra vào nhất.
Hôm đầu tiên em ngủ thì hay bị giật mình, kiểu tự nhiên đang ngủ rồi mở mắt ra tỉnh thao láo nhìn lên trần nhà. Giống như có cái công tắc đóng mở vậy đó, mà lúc mở mắt cảm giác tỉnh lắm luôn ấy, không có bị ngái ngủ như kiểu sáng ngủ dậy đâu ạ. Bị giật mình mấy lần như vậy em mới để ý mở điện thoại ra xem giờ, lần đầu thì em không xem, lần sau thì em có xem, lần thứ 2 là 1 giờ 39, lần thứ 3 là 2 giờ 35. Lúc này em cứ thấy lạ lạ rồi, định bụng bấm điện thoại tới sáng thì ngủ quên lúc nào không hay, tại cả ngày làm mệt nên em thèm ngủ lắm.
Em không biết các bác nữ khác thế nào, chứ em ngủ là em bỏ dây cột tóc và lật xõa hết tóc lên phía trên gối chứ không nằm đè vai gáy lên tóc, vì nằm thế khó chịu lắm. À mà giờ em bỏ thói quen ý rồi, vì đêm hôm đó, nằm ở nhà chị gái em, sau 3 lần tỉnh dậy vô cớ, lần thứ 4 thì em bị bóng đè, nhưng trong lúc bị bóng đè, em cảm giác như có người ở phía trên đầu em, cầm cả cụm tóc, cứ thế giựt ngược lên, kiểu người không cử động được mà tóc thì bị giựt ngược lên ý ạ, đau lắm luôn. Một lúc sau thì em bật đậy được, điều hòa để 22 độ, chị và cháu em còn phải đắp thêm chăn mà em toát hết mồ hôi hột, lúc ý là 3 giờ 15 phút. Sáng ra thì em bị đau đầu, kiểu hơi sốt, em nghĩ chắc tại ngủ máy lạnh bị vậy nên hôm sau em quyết tâm không ngủ máy lạnh nữa.
Hôm sau em ngủ ngoài sofa thì không thấy gì nữa.
Đêm thứ 3, em lại chui vào phòng ngủ cạnh cháu em, vì ngủ ngoài nóng, với có muỗi nữa. Em ngủ nằm mơ là em đang còn nhỏ, thấy bà ngoại em bước vào nhà hỏi em sao lâu thế không về nhà, rồi bà bắt em leo lên cây cau trẩy xuống cho bà một buồng, em bảo em sợ lắm, thì bà lấy cái gậy bà hay chống đi chợ đánh vào người em, đánh đau lắm. Lúc này em nhìn bà thì thấy trong mắt chỉ toàn màu đen thôi, kiểu không có tròng trắng ấy. Xong bà bảo: “Đi, không trẩy nữa thì đi”. Xong bà cứ lôi em đi, em không chịu đi. Điều lạ là xưa giờ bà em không bao giờ chống gậy, bà cũng nhỏ người, không thể lôi em xền xệt như thế được, em mới giật mình: “Hay là mình đang mơ?”
Các bác hiểu cảm giác khi mà mình đang mơ nhưng lại biết là mình đang nằm mơ mà không cách nào dậy được không? Rồi tự nhiên em thấy thằng cháu 2 tuổi của em ở đâu chạy lại ôm lấy em, bà lấy cái cây đánh nó một cái vào đít nghe: “đét”. Em giật mình dậy, nghe tiếng đét ấy đanh lắm, rồi thấy cháu em nó khóc, mà khóc dai lắm, kiểu mẹ nó dỗ thế nào cũng không được. Một lúc lâu sau bố nó cằn nhằn khó chịu tại anh ý đi làm cả ngày về mệt, ngủ mà con còn khóc dai, vợ dỗ không được. Thấy thế chị gái em với em bế nó ra phòng khách dỗ. Nó vẫn khóc, em thấy thế bảo chị vạch quần cháu nó ra, kéo bỉm lên kiểm tra xem có ỉ.a không thì thấy mông cháu nó lằn đỏ lên, đúng chỗ bị “bà em” đánh ở trong giấc mơ. Vậy là hiểu rồi, em nói chị ý thử đốt vía xem thế nào, thế là em xé mấy tờ giấy bỏ vào cái chảo đốt, chị bế cháu em nhảy qua nhảy lại 7 lần. Cháu em không biết do đốt vía, hay do nhảy qua lửa nó thấy vui vui, nên nín không khóc nữa. Sau đấy nó dụi dụi mắt ôm cổ chị em thiu thiu ngủ. Được một lúc thì chị bế nó vào nhà ngủ tiếp.
Đêm thứ 4. Cháu em còn nhỏ, hay quấy, lại không biết nói nên chả biết nó muốn cái gì, hôm đó về sớm, em mới chứng kiến được cảnh cháu em nó quấy khóc. Bà chị em dỗ không được, lại xót con nên cứ khi nó khóc ăn vạ là nhốt nó vào phòng ngủ, chỉ có một mình thôi cho nó sợ biết ăn năn. Nhốt nó vô đấy lúc đầu thì nó đập đập cửa đòi ra nhưng lúc sau thấy nó im im. Em vào mở cửa ra thì thấy nó đang chơi một mình rất vui vẻ, mà thấy em nó cười xong chỉ chỉ vô tường trước mặt nó bảo: “ố, ố” :sweat: Em thấy cảnh đấy quen quen giống em hồi bé nên em sợ quá, bế nó ra ngoài luôn. Có hỏi chị em thì chị ý bảo, lần nào nhốt nó vào phòng xong nó cũng ngoan lắm. Bà chị em là chúa mê tín, khi nhốt nó vô trong phòng, nó ngoan hẳn ra như thế mà không thèm mảy may suy nghĩ gì, vô tư thật sự luôn.
Tối hôm đó em ngủ, lại bị bóng đè, lần này mơ bị bóp cổ mệt lắm, cứ có người ngồi lên bụng em rồi bóp cổ em chửi gì á, nghe toàn tiếng Trung Quốc thôi. Kinh nghiệm của em mỗi lần bị bóng đè là cố nhắm mắt bình tĩnh thở và thả lỏng người, hoặc gồng mắt lên mở mắt ra và thả lỏng người, thả lỏng đầu óc, tâm vô tạp niệm, nhưng dù nhắm hay mở mắt, đừng để bản thân rơi vào trạng thái ngủ, là sẽ hết bị bóng đè ngay lập tức. Cái này gọi là hoàn hồn, hoàn vía về với mình, nếu làm theo thì nhất định sẽ không bị át vía mà bị đè nữa. Nhưng hôm đó bị bóp cổ, em thở không được, dù làm theo cách em hay làm như trên cũng không thở được, không thoát ra được. Em mệt quá, kiểu đuối lắm luôn, chịu hết nổi thì mới nhớ ra lời bác em dặn từ trước, em có cụ với bác gái nhà em theo độ, nếu gặp chuyện gì hay bóng đè nặng quá có thể kêu tên húy của bác hoặc của cụ ra, nhất định sẽ hóa giải được. Em vừa kêu tên cụ, nói cụ ơi cứu cháu với, đột nhiên cái bóng đó tiêu tan. Em lại giật mình dậy lần nữa vì tiếng khóc của cháu em, lần này nó khóc to lắm, khóc ré lên luôn, chị em lại dậy, hai chị em lại bế cháu nó ra ngoài dỗ cho hết khóc, mãi không hết khóc, lần này đốt vía lần 1, nó đỡ khóc rồi, cũng lim dim ngủ, vừa mở cửa phòng ra bước vô nó lại khóc ré lên nữa. Thế là lại phải bế nó ra ngoài, đốt vía lần nữa và dỗ cho nó ngủ hẳn mới bế vào trong phòng.
Hai hôm liền cháu em khóc đêm, em lại bị bóng đè, mệt quá nên hôm thứ 5, em về nhà em dưới quận 7 ngủ, mà cũng là đi về để lấy thêm quần áo mang qua nhà bà chị em cho có đồ mặc nữa. Hôm đó và hôm sau nữa em về nhà em ở Quận 7 ngủ, khi tới quán cafe em có hỏi chị em thì chị bảo 2 hôm đấy cháu em không khóc nữa, chắc là mấy hôm trước đi ngoài đường về bị ai trêu thôi chứ không có gì. Lúc này em không kể cho bà chị em vụ em bị bóng đè. Vì nhà chị ấy ở đây bao nhiêu hôm rồi không có gì, không nhẽ do em mà nó bị? Vậy nên em đánh liều thêm một hôm nữa, ngủ lại nhà bà chị em để tìm ra nguyên nhân.
Đêm thứ 7, tối hôm đó cả nhà thức hơi khuya một tí vì mới dắt nhau đi ăn lẩu về. Em để ý cháu em, lúc nó nằm chuẩn bị ngủ, thì nó cứ chỉ lên cái đèn ngủ ở phía trước mặt “ố ố”. Mẹ nó kéo tay nó xuống bảo ngủ đi, xong nó vẫn cứ “ố, ố” rồi cười. Lúc này em thấy hơi ghê ghê rồi, nhưng vì em không còn khả năng thấy những điều đó nữa nên em chỉ thấy được cái đèn ngủ thôi. Một lúc sau em ngủ, thì em nằm mơ thấy một bà cô tầm gần 40 tuổi. Bà này mặc bộ đồ bà ba hoa hoa, nói tiếng việt lớ lớ, hỏi em sao không chịu về nhà. Em bảo em còn đi học, nên không về nhà được. Bà ấy mới bảo, không, sao không về nhà quận 7 mà cứ ở nhà người ta làm gì?
Xong em mơ là bà ý dắt em đi về nhà em ở quận 7, rồi dắt em về nhà em, rồi trở lại chung cư chỗ chị gái em. Ở đây em thấy có một người phụ nữ bị chồng đánh, chửi toàn bằng tiếng Trung, xong bị bóp cổ chết. Kiểu em cứ đi theo bà ý bất giác trong giấc mơ, em không nói gì, cũng không làm gì mà chỉ đi theo rồi nhìn thấy thế, rồi cứ bị cuốn theo người ta, kiểu vô định, vô thức á. Lúc đấy bà ý lại dắt em đi đến một con đường nữa, tự nhiên quay ra hỏi em, có muốn nghe bà ý kể chuyện không? Em bảo có. Bà ý nói: “Đi theo cô, cô kể chuyện cho”. Em đi được nửa đường thì tự nhiên có ai nói thầm vào tai em, bất giác em quay ra bảo với bà ý: “Thôi nhá, cháu không đi đâu, cháu phải nuôi S R!” (tên 2 đứa cháu em) xong em thấy có đường khác, em định rẽ sang để “đi về” thì bà ấy mới trợn mắt lên bảo: “Đi theo cô, về làm gì, cô kể chuyện cho, mau!” Em quay đi bảo: “Thôi, cháu về đây!”
Vừa lúc em quay lưng đi về tiếp thì giật mình dậy, cháu em lại khóc, khóc thét lên luôn ý ạ. Nó ngồi bật dậy khóc kiểu nước mắt giàn giụa luôn chứ không phải khóc quấy mẹ. Em lay chị em dậy thì hai chị em lại bắt đầu đốt vía như mấy hôm trước, nhưng lần này cháu em nó không nín. Khóc gào lên, chị em bế dỗ mãi không được. Em mới lại mở điện thoại, bật mấy bài hát nó thích lên, nó quay ra nhìn nhìn một lúc nhưng vẫn khóc, chị em chuyền qua cho em bế thì nó nín hẳn. Một lúc sau chắc do xem điện thoại, tỉnh tỉnh lại rồi thì nó lại đòi chị em bế. Chị vỗ cho nó ngủ mà nó không chịu ngủ, chị em cũng mệt nên lại bế nó vào phòng, nhưng vừa đi đến cửa thì nó lại khóc, cứ xua xua tay, nhoài người ra ngoài, kiểu không chịu vào phòng. Vào đến phòng thì nó lại khóc, giãy khỏe lắm, không chịu ở trong phòng nữa, chị lại bế nó ra, dỗ cho ngủ, mãi sau nó ngủ thì mới bế vô phòng lại được.
Em hòm hòm hiểu được rồi, nên hôm sau em kể cho chị em và hỏi chị ở nhà này có thấy gì không. Chị ý bảo không thấy gì, chỉ có hồi tháng 7 âm, đứa lớn đi học, chồng thì đi làm, có chị ý với đứa nhỏ ở nhà, buổi chiều hai mẹ con đang chơi trong phòng ngủ mà thấy có bóng người chạy ngang qua cửa phòng thôi. Trong khi cửa chính thì khóa rồi. Em nói chắc tại em nhẹ vía nên ngủ bị trêu, rồi em kể cho bà chị em nghe vụ em bị bóng đè, rồi vụ em vừa tỉnh dậy là cháu em khóc. Em mới bảo để một thời gian nữa em không qua ngủ xem cháu em nó có còn khóc nữa không. Thì từ đó trở đi, em không qua ngủ lại nữa thì cháu em cũng không khóc nữa. Em cũng không bị bóp cổ bởi cái vong ý nữa luôn, dù bóng đè cũng là cái vong khác. :embarrassed:
Em đi hỏi quanh quanh hàng xóm, thì người ta bảo, nhà đó là hàng xóm cũ nhà người ta, nên khi cho nhà bà chị em thuê, họ không nói gì. Chứ trước đó hơn 10 năm có một cặp vợ chồng người Trung Quốc ở, ông chồng ghen đánh chết bà vợ ở trong nhà, sau bỏ hoang lâu quá mới bán lại cho chủ mới này. Nhà chủ ở một thời gian thì cho thuê, thấy chị em ở mà không có hiện tượng gì nên người ta cũng không nhắc lại. Em nghe thế thì bảo bà chị em để vài con dao dưới gối, với trấn thêm một ít đồ quanh nhà và làm một số việc để tẩy ố cho cháu em dễ ngủ. Chứ nhà này mình thuê cũng không có chuyển đi hay trách cứ gì chủ nhà được. Mình mà đi là mất mười mấy triệu tiền cọc nhà luôn ý ạ. :canny: Em còn nói bà chị em là không nhốt cháu em kiểu kia mỗi khi nó quấy nữa, nhốt thế nó chơi với “người ta” lâu ngày dễ thành duyên âm và bị kéo đi. Bà chị nghe chuyện em kể thì cũng rén lắm, cho nên em dặn gì là làm theo hết, không dám nhốt cháu em vào phòng ngủ nữa. Trẻ con nhất là khi nó chưa biết nói, nếu có gì các bác nhớ để ý kỹ, không vì vấn đề tâm linh thì cũng vì vấn đề sự phát triển của các cháu nữa :sweat: cứ hở tí là đoánh là nhốt như nhà em thì dễ toang lắm.
Hồi đó chủ nhà bán nhà, nên chị em được người ta đền cọc và chuyển sang ở ở một tòa khác cũng cùng cái chung cư ý luôn. Chính là nhà em đang ở hiện giờ, bà chị em rủ em qua ở chung, rồi cả nhà bà ý rút về quê ở do được ông bà cho đất cho việc làm, báo hại một mình em ở căn chung cư bên này. Nghĩ cũng rén lắm, vì ngay chỗ em đang gõ phím kể chuyện cho các bác ở tầng trên là bàn thờ của con bé gái, con của chủ nhà đó. Nghe hàng xóm kể thì con bé hình như 4 5 tuổi gì đó chết vì bệnh não, nghe bảo chết thiêng lắm, lại mới chết nữa. Em biết là do nhà nó tối nào cũng gõ cọc cọc cọc, em làm khó chịu lắm, em lên nhắc nhở thì thấy nguyên cái bàn thờ còn phủ khăn tang nên nhắc nhắc vậy thôi rồi chạy lẹ xuống nhà. Bây giờ nhà nó vẫn gõ cọc cọc hằng đêm, nhiều khi em nghĩ, có khi nào nhà đó tụng kinh hay gì đó cho con bé không, vì cứ tối tối, sáng sớm là lại cọc cọc cọc cả nửa tiếng trời.
Lý do câu chuyện hôm nay có tên 03:15 là vì, đều như vắt tranh, mấy hôm em ngủ ở nhà bên kia bị bóng đè, bật dậy nghe tiếng cháu em khóc, kiểm tra đồng hồ điện thoại đều là 3 giờ 15 phút các bác à. :too_sad:
p.s: Bà em còn sống, khúc mơ thấy bà em thì đó không phải là bà em mà là gì thì các bác chắc cũng biết rồi