Lần đầu viết truyện ma ( New 2020 ) - Câu chuyện thứ 11
Hồi đó những năm đất nước có nhiều sự phát triển về kinh tế, chỗ em người ta làm ăn cũng được lắm, không ai đi rừng nữa mà đã trồng trọt chăn nuôi các thứ rồi. Năm đẻ em ra thì nhà em có xây thêm ít nhà phía trước có gạch có xi măng, nhưng vui cái là nhà em cứ sừng sững thế hơn 20 năm không đổ mặc dù chả có móng gì 😀 Chuyện xảy ra vào những năm mẹ em đang mang bầu thằng em trai em.
Mấy hôm mẹ chuẩn bị sinh thằng em thì phải xuống nhà bác Thảo nằm sẵn trước 4 5 hôm, chờ lâm bồn thôi. Bác Thảo là bác sĩ, mở nguyên cái bệnh viện tư ở nhà, chuyên đỡ đẻ. Thời gian này dân có của ăn của để rồi, nhưng cá biệt là nhà bác Thảo này xịn lắm, đã có ô tô nhà lầu các thứ rồi. :still_dreaming: Nhà em thì toàn con gái, nên đến lúc đẻ thằng cu bố mẹ đầu tư lắm lắm, bố vẫn đi nấu đám cưới, mấy chị em ở nhà tự trông nhau. Hồi đó em quấy lắm, mè nheo, nửa đêm đi tè vẫn đòi bố bế đi. Hôm nào không có ai đưa em đi là em tè dầm ra giường ý.:sweat: Mà em cứ hay kiểu ngẫn ngẫn, lâu lâu chơi một mình, lại còn toàn đang ngủ, bật dậy ra phán chuyện này chuyện kia, không thì cũng bị người ta rủ đi chơi, nên hai bà chị gái nhà em sợ lắm, tối không ai dám dắt em đi tè. Mà hôm đầu tiên mẹ đi xuống nằm nhà bác Thảo, bố đi làm đám, em ở nhà tè ướt hết cả chiếu, sáng ra bố về xem mấy chị em thế nào thì thấy thế nên lôi nhau ra đánh cả 3 đứa vì em tè dầm:surrender:. Đêm hôm đấy em lại có nhu cầu, em gọi chị Vân thì chị ý sợ không chịu dậy, quay sang gọi chị cả, do vẫn nhớ trận quạt hồi sáng của bố nên đành đưa em đi.
Chị em đưa em ra đằng sau nhà chỗ giàn nước để tè, tức là chỗ đó có cái bể nước, sau cái bể nước là một cái sân tầm 20 mét vuông, kế tới là cái vách của ủy ban cũ luôn. Em ra tới nơi thì ngồi xuống hành sự, còn bà chị em thì cứ nhắm tịt mắt lại vì sợ. Ban đêm mà, cây cối xung quanh thì um tùm, cây ổi của nhà bác Tiến hàng xóm cứ đung đưa xào xạc mãi thôi. Em thấy bà chị em cứ đứng đấy mới bảo: “Chị Trang, ra xả nước vào xô đi cho em dội”. Bà chị em mới giật mình, ra xả nước ở cái bể vào trong xô. Mà cái bể này lại sát với hàng rào nhà bác Tiến, ngó qua thì thấy chuồng gà nhà bác le lói ánh đèn vàng sưởi gà con. Tự nhiên em nghe tiếng cạch cạch cạch, như ai đang gõ cái gì, chị Trang mới hỏi em:
– Linh, mày nghe tiếng gì không?
Em ngước lên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thì thấy có một người đội khăn xếp áo the, ngồi ngưới gốc cây ổi, tay cầm 2 cái phách đập cạch cạch vào nhau. Sau này em mới biết đấy là áo the, chứ ngồi đấy chỉ thấy người ta ăn mặc đẹp đẹp thế thôi, mặt thì em không nhìn rõ, nhưng chính bà chị em lại là người nhìn thấy mặt, bà ý quay ra, thấy thế, mồm cứ há ra, cứng hàm không nói được gì. Như kiểu chết trân ra ý ạ. Em thấy người ta ngồi đấy mới kéo quần lên đi ra hỏi:
– Ơ, chú ơi, chú không ngủ à, chơi gì thế cho cháu chơi với.
Xong nghe bộp một cái, con mèo nhà em rớt từ trên nóc nhà xuống chết tươi luôn. Hai chị em em quay lại xin con mèo giật mình sợ quá mới hét om lên chạy vào nhà. Trùm chăn, không dội nước gì luôn, sớm hôm đấy bố em về thấy xác con mèo ở đấy mới hỏi có chuyện gì, chị Trang nhà em kể lại thì bị bố đánh cho vì tin vào ma cỏ. Xong bố em mang con mèo ý đi vứt. Lạ một cái là mèo xưa giờ dù có nhảy cao thế nào có từ trên nóc nhà rớt xuống cũng vẫn đáp đất an toàn, có bao giờ mà rơi ngã vỡ đầu lòi cả óc ra như con mèo kia đâu. Mà lạ một cái nữa là bố em xưa giờ rất thích ăn thịt mấy con hoang dã hay chó mèo, nhưng con mèo chết này thì bố em không mang vào làm thịt mà lại mang vứt đi. :too_sad: Còn một chuyện kinh khủng hơn nữa là mấy chị em lại bị lôi ra đánh vì đi tè không xối nước, khai om lên :pudency:
Tối hôm đấy bố em ở nhà, em nằm trong cùng, rồi đến chị Trang, chị Vân, rồi bố em nằm ngoài. Bình thường nếu bố mẹ có nhà thì bố mẹ ngủ trong buồng còn mấy đứa em ra nằm giường ngoài, có bố ở nhà hoặc không có bố thì mấy chị em chui hết vào buồng ngủ. Ban đêm em gọi bố: “Bố ơi, bố đưa con đi đá.i”. Bố em nhậu từ hồi chiều tới tối, lúc đấy vẫn còn ngà ngà, nhưng sợ em tè ra giường nữa lên lại đưa đi.
Bố ngồi dậy bảo em dậy đi ra đây bố đưa đi. Nói sơ về cái buồng này thì nó khá là nhỏ, thừa một ít đằng đầu giường là chạm tường rồi, tường bọc 3 cạnh giường, chỉ có 1 cạnh hướng ra cửa thôi. Em bò ra cạnh bố, bố bế em lên, lúc này em thấy có một người phụ nữ ngồi giữa cạnh giường, tóc tết 2 bên, da trắng lắm, mặc áo bà ba tím, hai chân thõng xuống đất, quay lưng về giường, mặt hướng ra cửa. Bố bế em lên xong bố tự nhiên tụt xuống cuối giường rồi rồi nhấc màn lên đi ra, như thể tránh không đụng người phụ nữ đó. Bố bế em xốc lên, tay em ôm cổ bố nên quay ra nhìn thấy mặt người phụ nữ đó, nét mặt người đấy cứ buồn buồn, ngồi nhìn theo em. Em hỏi bố ơi, ai đang ngồi kia, bố em quay lại không thấy gì thì bảo: “Ai là ai, mày liên thiên tao đánh cho giờ”. Em ngó lại thì thấy người phụ nữ đấy đang đi sát lưng bố em từ bao giờ, cứ dí thẳng mặt vào mặt em mà cười lên khanh khách, em bảo bố:
– Bố ơi ai đang cười kìa!
Bố em mới bảo:
– Tiếng chuột đục vách đấy.
Xong em nhắm tịt mắt lại, bố em ra đến giàn nước, thả em xuống bảo đái đi. Em mở mắt ra thế là bà đấy lại dí mặt vào mặt em, em sợ quá đái ướt quần luôn rồi khóc om lên. :nosebleed: Thế là sẵn cái móc trên dây phơi bố đoánh em luôn. Tưởng em ngái ngủ đái ra quần. Lúc này bị đánh rồi thì em không thấy bà đó nữa. Em nhớ mặt bà ý lắm, miệng rộng cứ toang hoác cười ré lên. Lúc thay quần xong đi vào màn ngủ thì em không thấy bà đó nữa, nhưng khi em ngước lên phía trên mùng, chỗ cái khe hở của trần nhà thì thấy một thứ làm em tới giờ này ngủ không dám tắt điện, nếu tắt thì cũng trùm chăn kín mặt.
Nói sơ về trần nhà của nhà em nhé, có mấy thanh xà ngang bằng gỗ, gác từ tường này qua tường kia làm khung, còn bọc thì bọc bằng ván ép mà ngày xưa người ta dùng để vẽ mấy cái hình cổ động, toàn bộ đội với họa tiết rằn ri. Nhưng do các miếng ván không đều nhau cũng không vuông vức nên ngay chỗ đầu giường em nằm nhìn lên có hở ra ra một khe nằm ngang rộng tầm 5cm. Nằm xuống, và mở mắt ra vì sợ, với ánh sáng leo lét lọt từ cái đèn sợi đốt ở ngoài buồng ngủ lọt vào, em nhìn thấy qua khe hở đấy có một cặp mắt cứ trợn lên nhìn em, cặp mắt ý cứ gân đỏ lên ý ạ. Mấy hôm sau dù em chơi ở trên giường, chạy đi đâu là cặp mắt đấy nhìn theo đến đấy. Em sợ lắm, lúc này thì biết sợ rồi, chỉ cho bố em hay ai thì cũng bảo em dở người, mà mỗi khi có ai không tin em, em lại nghe tiếng “chuột đục vách” – cười khanh khách.:cry:
Đêm thứ ba, vẫn là tiết mục đi đái đêm, bố em hôm nay không uống rượu. Đưa em ra sau nhà, thì tự nhiên hai bố con nghe thấy tiếng cạch cạch bên trong hội trường ủy ban cũ, cái cửa này bây giờ là cửa kho rạp bàn ghế chén đũa nhà em rồi. Bố tưởng trộm nên tay cầm cái rìu bổ củi, hầm hố mở cửa ra, chửi: “Ditme chúng mày ăn trộm nhà bố à”. Bố vừa tông cửa mở ra thì em thấy người ta ăn cỗ linh đình trong đấy, chỉ có điều ai cũng vùi đầu vào ăn, không ai nói câu nào, chỉ nghe tiếng ăn xụp xoạt. Bố em hét lên thế thì ai cũng dừng lại rồi nhìn bố em, như em đã kể, là bố em cũng có căn, nên em đoán bố cũng nhìn thấy rõ lắm. Hôm đấy là hôm mười bốn thì phải, vì em nhớ thằng em em sinh vào ngày 16 tháng 12 âm lịch. Tức là cách cái ngày đấy hai hôm. Bố em buông rìu xuống, kiểu làm ngơ: “Ơ sao không thấy ai nhỉ, thế mà nghe cạch cạch”, rồi bế em đi vào nhà luôn, em nhìn theo cánh cửa ủy ban cũ thì thấy người ta cứ nhìn theo bố con em mãi luôn. Bố cũng rén thì phải, nên bố còn chẳng thèm đóng cửa “kho”, cũng không đóng cửa sau luôn.
Ngay sáng hôm sau bố bảo 3 chị em nhà em xuống nhà bác Thảo ở, xuống đấy bà nội em trông cả 3 chị em vài hôm, còn bố thì đi làm cỗ cho người ta. Ngủ nhà bác Thảo một đêm thì qua tới hôm sau mẹ em sinh thằng em em, gần trưa hôm đấy bố đến thì thằng em của em sinh rồi, bố cũng ở lại đấy thêm một đêm nữa luôn. Nhà em với nhà bác Thảo chơi khá là thân vì bố em với chồng bác Thảo ngày xưa đi rừng cùng nhau, nên chứa bao nhiêu người nhà bác ý cũng chưa hết. Sáng 17 âm thì nhà em từ gà nở chó con kéo nhau về. Lúc này thì bác Dung em cũng từ ngoài bắc vào. Câu chuyện trấn trạch nhà lần 2 xảy ra vào đợt này. :nosebleed: Để dành kể sau ạ.
Nghe bác em bảo là cái người đàn ông kia, là duyên âm tiền kiếp của chị Trang nhà em, đi theo tìm chị ý, cứ đêm đêm là về gõ phách hát quan họ đấy. Còn “tiếng chuột đục vách” của bố, cặp mắt hung hãn và mâm cỗ ban đêm kia thì mai em sẽ lí giải trong phần trấn trạch luôn ạ.
Đến giờ em lâu lâu vẫn nhắc lại trêu bố vụ vác rìu đi vô xong đi ra, bố cũng bảo đêm hôm đấy sợ quá, nên mới lại đi ra. Đời bố đến lúc đấy là chém nhiều thằng lắm rồi, chả sợ gì, thế mà tự nhiên hôm đấy gai hết người, sợ thật sự các bác ạ.
Âu mọi sự cũng là thói quen đi đái đêm của em mà ra, sau đó thì mẹ về có dặn bà nội đi mua cho em cái bô. :feel_good: Đái bô thì vui lắm, vì không sợ ma, nhưng ghê mỗi sáng phải đi đổ bô thôi.
Chuyện em kể trước giờ, sự việc trong cốt truyện là có thật, qua lời kể của mọi người và em chứng kiến, có thêm thắt thì chỉ là thêm lời thoại cho gãy gọn câu chuyện hoặc gọt lại cho nó hợp lý thôi, chứ em không có lý do gì để phịa ra dọa các bác cả đâu ạ. :beat_brick: Với những chuyện này xảy ra đã lâu, ký ức của em về nó khá là mờ nhạt nên không có thể tả sâu hay tả kỹ được. Hôm nay hơi muộn là do hồi nãy em viết được nửa tới khúc “đôi mắt bồ câu trâu” kia thì chị em gọi tâm sự chuyện gia đình nhà bà ý. Mấy bữa lại có chuyện ma nhà chị của em để kể các bác nghe rồi, hihi…