Lần đầu viết truyện ma ( New 2020 ) - Câu chuyện thứ 10
Lại nói về chuyện anh Hưng cắn lưỡi chết, ai trong khu xóm chùa cũng kinh hãi. Người ta đồn là anh này trúng tà, nhưng không ai dám nói to hay hó hé gì đến tai ông bố, sợ ông này cho người vô lụi vài dao thì kiếp này coi như bỏ. Hồi đó ở vùng em cũng nhiễu nhương lắm, hở chuyện là bị chém liền. Nhà này mới làm đám ma cho anh Hưng.
Nghi thức tẩm liệm thì người nhà làm hết, chỉ có tới khi làm lễ và tụng kinh thì mới mời thầy. Tới khi sư thầy tới để tụng kinh thì thầy vừa đi vô nhà cái đi ra ngoài liền. Bố anh Hưng thấy thế mới chạy theo thầy, hỏi tại sao thầy không vô nhà mà lại đi ra. Thầy mới bảo:
– Thân xác ở đây, nhưng hồn vía không có ở đây thì tụng kinh cầu siêu cũng vậy, không có ích gì.
Bố anh Hưng mới đòi thầy giải thích thêm, thầy hỏi:
– Anh có đắc tội gì với ai không? Hay đụng chạm gì tới ai làm bùa phép gì đó hoặc phạm mồ mả gì không?
Thật ra làm cái nghề cho vay nặng lãi rồi đâm chém như bố anh Hưng, chắc chắn sẽ đắc tội với nhiều người và làm nhiều điều thất đức, nhưng ông ấy không nhớ được là mình đã làm gì. Ông nghĩ ngợi một lúc rồi nói thầy cứ vào tụng kinh cho con mình, rồi có gì thì tính sau. Nhưng thầy không chịu, mà ông này cứ nói mãi thầy mới để sư đệ thầy lại tụng kinh, còn thầy thì đi về chùa. Người sư đệ nghe thế đành quay vào nhà làm lễ, phần cũng vì để cho nhà chủ yên lòng, phần cũng vì sợ cái uy của ông bố anh Hưng.
Sư thầy xếp sắp mọi thứ đâu vào đấy, làm lễ nhập quan. Anh Hưng được đặt vào trong quan tài, rải đầy chè khô quanh người, mọi người lui hết ra thì để chuẩn bị đọc kinh cầu siêu. Thầy vừa mới ngồi xuống, chưa kịp tụng niệm gì thì như có ai đó đá cái ghế kê ở một đầu quan tài, làm nguyên cái hòm ngã xuống, xác anh Hưng rớt ra ngoài sấp mặt, chè vung vãi khắp nơi. :adore: Lúc này mọi người sợ lắm rồi, thì tự nhiên mẹ anh Hưng bị nhập, lao vào cấu xé xác anh Hưng, mọi người lôi ra thì lại lao vào cấu xé ông bố, rồi cắn cấu tất cả mọi người giữ bà ấy. Ai cũng sợ nên lại lấy cái chạc buộc trâu, trói bà mẹ anh Hưng lại ở gốc cây trứng cá trước cửa. Đám tang trở nên hỗn loạn. Sư thầy thấy sự thể vậy mới bảo gia đình nên kiếm thầy pháp nào cao tay hơn, hỏi chuyện cái người nhập vào xác mẹ anh Hưng xem cớ sự là gì, chứ thầy không đủ đạo hạnh sợ làm hư chuyện của gia chủ.
Lúc này người nhà anh Hưng mới lên nhà em hỏi xem bác em có nhà không, lại đúng hôm bác em đi hầu đồng ở đâu đền ở xã bên, xong người ta phải cho người sang đón bác em về. Lúc sang đến nơi thì cũng muộn rồi nên may mắn là lễ hầu đồng vừa xong. Mà nghe bác em bảo thường mỗi lần hầu xong mệt lắm, phải nghỉ ngơi lấy lại sức, hôm sau cũng không có thể coi bói cho ai được cả. Thế nhưng hôm đó nghe người ta kể lại sự thể như vậy bác lật đật lên xe đi theo tới nhà anh Hưng luôn.
Vừa tới nơi bác đi ra chỗ cây trứng cá, lúc này trời đã tối mịt, nghe bác kể lại là lúc đấy người ta cũng sợ mẹ anh Hưng cắn lưỡi mà chết nên nhét giẻ vào mồm từ trước đó rồi. Bà này bị trói cả hơn 2 tiếng mà vẫn còn sức giãy, cứ ư ử trong họng, còn mắt cứ trợn lên nhìn mọi người, kiểu thù hằn lắm. :choler: Bác em lấy trong túi vải ra một bịch tro, rồi bảo một anh trong nhà đó rải thành một vòng xung quanh gốc cây trứng cá, xong lấy ít mực chu sa trong cái hũ nhỏ, ấn lên trên trán bà ấy, rồi bắt ấn trên đầu, đại ý là nhốt cái vong lại ở trong vòng tròn với làm lễ khai khẩu. Xong bác đi vô nhà xem sơ qua mọi thứ với xác anh Hưng rồi lại quay trở ra ngoài.
Bác nói chuyện với cái vong nhập trong người mẹ anh Hưng thì nó nói nó là cái vong ngụ ở mấy cái mộ cũ ở phía sau sân ủy ban, (vì ở đây còn nhiều mộ chưa di dời lắm, lác đác lên tới tận trường mẫu giáo cơ) nói do hôm nọ, có người đái lên mộ của nó, nên nó oán hận.:what: Bác em hỏi rõ sự tình, hỏi cả bố anh Hưng và cái vong thì mọi chuyện được sáng tỏ.
Hóa ra cái đêm bà Châu chết, là do bố anh Hưng kéo đàn em đến tận nơi đòi nợ, do đất nhà bà Châu tuy ông này có siết được do con bà nợ tiền ổng, nhưng không chính thức sở hữu được vì là đất nhà nước cấp cho nhà bà Châu. Có người hỏi mua giá cả chục cây vàng mà vướng không bán được nên ông này tức mới lại tìm bà Châu đòi nợ, cái chính là để bắt bà ký giấy sang đất, nhưng bà không chịu. Bà muốn để đất đấy khi nào con bà đi làm ăn xa về còn có chốn chui ra chui vào. Thế là mấy ông sẵn máu điên mới lại đánh bà đến chết để lấy điểm chỉ, xem như hợp lệ. :too_sad:Xong sự ông bố anh Hưng lại buồn đ.ái quá, thế là ra đằng bên hông ủy ban, đứng trên thềm đá.i xuống dưới dốc, không biết thế nào lại đá.i hết cả vào mộ nhà người ta. Nhưng tay ông này nhuốm nhiều máu, quỷ thần đều ghê sợ, ông này lại còn cứng bóng vía, nên cái vong không làm được gì. Hôm bọn anh Hưng ra đó chơi, nó thấy anh Hưng hợp vía, lại nhìn mặt y chang người hôm nọ đá.i vào mộ mình nên đi theo và hành anh ý cho chết luôn. Lúc xe công nông chở anh Hưng về đi ngang chỗ ủy ban cũ thì nó bắt anh Hưng cắn lưỡi cho chết để nó bắt hồn ở lại phục dịch cho nó. Còn giờ nó nhập tiếp vào vợ ông Hưng cũng muốn hại cho chết luôn.
Bác em nói nhà ông Hưng này gây thù chuốc oán với nhiều người, bàn thờ lạnh tanh, thổ thần cũng không dám ở lại, ông bà có cúng vái mấy cũng không về nhà, đúng nghĩa quỷ thần không dám tới gần. Kiếp nạn này đúng ra bác sẽ không cứu, nhưng vì vợ ông Hưng cũng không làm gì nên tội, nên bác làm lễ trục vong, vì nó không chịu lên chùa nghe kinh để sớm ngày siêu thoát nên bác bảo nó về làm quân hầu cho bác luôn, mà tục vẫn gọi là âm binh đấy ạ. :surrender: Bác nói là “bác bảo nó” thế thôi chứ ai cũng hiểu là bác bắt nó về ý mà.
Quay trở lại hôm đám ma anh Hưng thì tối hôm đó làm lễ trục vong cho mẹ anh Hưng xong, bác cũng lại bọc tro vào trong một miếng vải vàng, gói lại bằng một tờ giấy bùa khác rồi cất vào cái hộp gỗ trong túi vải. Đoạn lại quay vào nhà gọi người nhà đi theo bác ra chỗ sân ủy ban để đi hú hồn anh Hưng, rồi dắt hồn về nhà.
Mấy người đi theo phải là đàn ông, tránh người nào có tuổi mẹo với mùi, vì kỵ với tuổi anh Hưng. Đi ra đấy bác cũng sắm sửa mâm lễ cúng cô hồn, đốt rất nhiều giấy tờ vàng mã, rồi bảo người nhà anh Hưng, một người bưng bát nhang có ba que nhang, một người cầm muối gạo rải, một người tung giấy tờ vàng mã, bác em thì cầm một cái ô mở ra, một tay cầm cái chuông nhỏ lắc nhẹ nhẹ. Bác bảo mấy người phải đi đều, đi sát nhau, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được ngoái đầu lại, trong miệng thì niệm câu chú bác truyền cho, làm sai có bề gì cứu không được. Mấy người cứ thế đi bộ từ sân ủy ban cũ đi về tới xóm chùa. Về tới nơi thì bác nói chờ tới giờ tí thì nhập quan, và tụng kinh cầu siêu đủ 3 ngày rồi đem đi chôn là được.
Về phần bà Châu thì nghe bác em kể là bà bị đánh chết thế nhưng không thành vong dữ mà cứ vất vưởng ở đấy, không đi đâu được, vì chết không ai thờ cúng, xác thì cũng bị người ta mang đi chôn tạm bợ ở bãi tha ma, không lễ nghi gì cả. Nên bác em cũng làm lễ đưa bà lên miếu cạnh chùa ở, để theo hầu Cô Đôi. Bác bảo nói chung đưa lên chùa, đưa vào miếu hay thu phục người ta làm âm binh cũng tùy duyên và tùy ý nguyện người ta, bác em cứ theo đó mà làm. Bà Châu chết vào giờ thiêng, lại chết đói nên chết dễ thành ma đói, theo Cô Đôi thì Cô sẽ cho ăn lộc, cho không còn bị đói. Bởi vậy nên từ hôm bà chết, cứ tối tối hiện hồn về nấu cơm là có xảy ra thật, khiến bác Hoa nhìn thấy hôm nọ.
Còn mẹ anh Hưng thì từ lúc vong xuất ra, cứ ngẫn ngẫn dở dở, bác em bảo là hồn vía mất đi mấy phần rồi, nên giờ sẽ bị kiểu điên điên lúc tỉnh lúc mê như vậy. Nhưng sau này vì bà này gây nhiều phiền toái nên bố anh Hưng tống bà ý vào trại thương điên. Sau ông này cũng đi trại cai nghiện một thời gian khá dài, cứ ra lại vào, vào lại ra, tết vừa rồi em về thì thấy ông ý mở quán bán thịt chó gần chợ. :hungry:Cũng vẫn buôn với chích nhiều lắm. Nghe kể ngày xưa phốp pháp là thế mà giờ nhìn gầy rộc, chắc chỉ được 40kg thôi ý ạ. Anh Tuấn con nhà đấy thì cùng lứa với anh rể nhà em, nhưng nhà có bao nhiêu tiền cũng tiêu cho bằng hết, giờ cũng đi trại cai nghiện luôn rồi. :surrender: Nhà của ông Hưng giờ chỉ có bà vợ hai của ông ý ở, nhưng bà này không phải ở không, cũng chuyên mở sới bài với nuôi gái, dắt cho mấy quán kara và cà phê.
Anh rể em có kể là hồi còn chơi với nhau, anh Tuấn có kể lại cho anh ý là hồi chôn cất anh Hưng xong, đêm nào anh Hưng cũng về khóc lóc, gọi: “Tuấn ơi anh chết sớm quá, anh không lo được cho mày, sau này cũng không ai lo cho mày…” Rồi cứ khóc như thế, tối nào cũng về khóc, đến hết 49 ngày của anh Hưng thì anh Tuấn không còn thấy anh Hưng về nữa.