Bí Ẩn Trong Khách Sạn Thuỷ Tiên - Chương 13
Chương 4 –
M
ọi người dừng tay một chút để nhìn xem cô dâu chú rể bước ra. Họ đẹp đôi thật. Ở khách sạn này họ từng chứng kiến những đôi trai gái nên duyên đến đặt hàng, nhưng hôm nay đôi trai tài gái sắc đó là ông chủ và bà chủ tương lai của mình. Thủy Tiên, Khải Trọng lễ đính hôn của họ gọn gàng. Chú rể hình như đôi mắt trũng sâu, nét mặt bơ phờ. Ðiều đó không giấu được Thủy Tiên và ông Tính. Ông ngẫm nghĩ:
– Quái! Thằng Trọng hôm nay sao trong nó hộc hác quá vậy.
Trong óc ông thoáng qua:
hay là nó lại gặp … Chắc có chuyện gì.
Ông Khái Hòa nói nhỏ bên tai làm ông giật mình:
– Anh tuyên bố đi anh sui.
– Hả?
Bà Thủy e ngại khi thấy ông chồng mình như từ cung trăng xuống, liền kéo nhẹ tay ông:
– Ông làm cái gì mà như phỗng đá vậy. Có nghe anh Hòa nói không?
– Ừ ừ … Tôi nghe rồi …
Làm lễ xong rồi mọi người quây quần bên bàn tiệc thật vui vẻ. Thủy Tiên trong chiếc áo dài gấm Thượng Hải thật tha thướt. Cô lén nhìn Khải Trọng. Chờ lúc mọi người đang vui vẻ không để ý, cô hỏi nhỏ:
– Sao anh có điều gì buồn ư?
Khải Trọng nhướng đôi mắt mệt mỏi cố làm vui:
– Ðâu có. Tại anh nôn gặp em nên không ngủ được.
Nghe câu nói ngọt ngào của Khải Trọng, Thủy Tiên cười lộ những chiếc răng trắng đều rất duyên dáng. Khải Trọng muốn hồn lên mặt cô, nhưng anh lại nhớ những khuôn mặt tròn vo như quả dừa lại nhảy múa trong óc anh đang nhe miệng cười. Chúng giễu anh, chúng hỏi anh sợ không? Ðể chứng tỏ là mình không sợ có thần kinh thép. Anh bảo không sợ. Thế là chúng cứ nhảy múa. Mắt Khái Trọng như nổ đom đóm. Ðầu óc quay cuồng. Anh nắm chặt mép bàn cho khỏi ngã. Thủy Tiên nhìn mặt anh trắng bệch, cô lo lắng bước đến vịn nhẹ vào tay anh:
– Anh sao thế? Có chuyện gì giấu em phải không?
– Thủy Tiên, anh hỏi em chuyện này nhé. Em phải nói thật.
Thủy Tiên ngạc nhiên:
– Chứ em giấu anh chuyện gì?
Khải Trọng lắc đầu:
– Em đừng hiểu lầm ý anh. Anh muốn hỏi em là sau khi bà nội mất, khách sạn này ai quản lý?
– Thì gia đình em chứ ai.
– Chỉ có ba mẹ thôi hay còn ai khác?
– Chỉ có ba và mẹ.
– Còn trước khi nội mất. Ai là người xây dựng nên khách sạn?
– Bà nội em.
– Còn ai nữa không?
– Em không biết, nhưng anh làm gì như hỏi cung em vậy?
Khải Trọng gượng cười:
– Anh chỉ tìm hiểu vậy thôi.
Thủy Tiên không tin:
– Nếu chỉ có vậy sao gượng mặt anh trông có vẻ lo lắng. Có phải anh biết chuyện gì xung quanh bà em phải không. Anh có manh mối gì rồi hả?
Thủy Tiên mở to đôi mắt hỏi anh một hơi làm anh bối rối:
– Chưa anh chưa tìm ra, nhưng anh quyết phải bật mí cho được chuyện lạ ở khách sạn này, em bằng lòng không?
Thủy Tiên nép vào ngực anh cô nghe trái tim mình đập dồn dập. …Anh thật đáng yêu … vì mình mà anh mất ngủ, vì mình mà anh trăn trở tìm ra bí mật giúp cô. Thủy Tiên thấy lòng mình sung sướng ấm cúng hơn. Ðúng là cha đã chọn cho cô một tấm chồng xứng đáng. Lần đầu tiên trong đời có nép đầu vào ngực một người đàn ông mà cô tin cậy. Thủy Tiên như thấy trước mắt mình cả trời hạnh phúc đang ùa về. Cô nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn thật đằm thắm mà Khải Trọng vừa trao cho.
Hôm nay là chủ nhật. Khách sạn tổng vệ sinh quanh các phòng và hành lang. Các nhân viên điều tham gia. Mọi người dọn dẹp bàn ghế, sửa lại màn, giường, chiếu, gối, lau sạch từng góc phòng thật rộn rịp. Mỗi người lo vài ba phòng kể cả tẩy rửa hành lang. Có tiếng Lệ gọi lớn:
– Anh Hoàng làm ơn xách giùm em xô nước.
– Ừ! Có đây …
Hoàng chạy nhanh vào phòng lấy nước. Các cô đang lúi húi dọn dẹp. Bỗng họ nghe đánh huỵch một cái. Cái xo đập xuống nền nhà nghe đánh …bốp nước đổ lênh láng. Hoàng té nằm dài trên vũng nước. Rất đau anh cố đứng dậy. Lệ la lên:
– Trời ơi ! mượn có một chút làm đồ tùm lum ướt cả tường rồi.
Nén đau anh Hoàng chỉ về phía trước miệng lắp bắp:
– Cô nhìn … nhìn kìạ …. Bà lão.
Lệ nhìn theo tay anh, cô chỉ thoáng thấy một bóng người vừa biến mất ngay bức tường trước mặt. Lệ không hiểu gì cả lùi lại nhìn rõ nhưng cô chẳng thấy gì cả ngoài bức tường vừa bị đổ nước còn loang lổ nước. Mặt Hoàng trắng bệch.
Anh cứ ngồi nhìn bức tường lo sợ, hải hùng. Toàn bộ cảnh ấy xảy ra trong tích tắc. Lại bà cụ, bà đi từ hành lang xướng rồi biến mất ngay trước mặt anh. Lo nhìn bà lão nên Hoàng buông rơi chiếc xô và té nằm dài trên sàn gạch. Vậy bà cụ Nam gặp là có thật . còn bà lão thoát mất cũng có thật.
– Trời ơi! Mạ. Ma giữa ban ngày ban mặt mà ma xuất hiện. Không khéo có ngày mình chết oan vì bà ấy.
Lệ ngạc nhiên nhìn bộ dạng của Hoàng :
– Sao anh không ngồi dậy maè lo dọn dẹp. Ngồi mà ngóng cái gì vậy?
– Tôi đau quá, cô làm ơn kéo giùm tôi cái chân xem có bớt không?
Lệ nắm chân anh kéo mạnh. Hoàng la hét lên:
– Trời ơi! Bộ cô tính bẻ gãy chân tôi à? Cô nuôi tui nổi hôn.
– Cái gì mà la om sòm vậy Hoàng?
Ông Tính đi tới, ông suýt ngã vì vũng nước trên sàn gạch:
– Sao không lau sạch để như thế này mà coi được à?
Ông Tính hơi cáu làm cho Lệ và Hoàng chột dạ, nhưng anh nhăn nhó không tài nào đứng lên được:
– Thưa ông chủ, không phải tụi con ẩu đâu? Chỉ tại có ma …
– Hả? Anh nói cái gì?
– Dạ con xách xô nước, bà cụ hiện ra từ trên lầu men xuống. Con nhớ đêm hồi hôm anh Nam con dừng lại, bà ấy đi thẳng vào bức tường này rồi biến mất ngay trước mắt. Và con bị té … chân treo rồi không đứng lên dược, nên chưa dọn dẹp.
– Anh nói sao? Một bà cụ … hung dữ?
Mặt Ông Tính tái dần hỏi trong hơi thở:
– Ðêm rồi bà ấy xuất hiện ở đâu?
– Dạ ở phòng thu ngân.
– Sao anh không cho tôi biết?
– Dạ cậu Trọng không cho chúng con nói với ông và cô Hai. Sợ ông buồn, cậu Trọng bảo để hôm nay rồi báo lại cũng không sao. Bây giờ con tin là ở đây có ma ông ạ.
– Hừ! Lão già này trấn ếm cái gì mà ngày càng lộng dã.
Ông Tính lẩm bẩm rồi nói to:
– Các anh dọn dẹp nhanh lên. Nếu có chuyển gì xảy ra thì báo cho tôi biết ngay chưa. À! mà chân anh có sao không? Nếu đi không được thì cô Lệ mau gọi các cậu … đến giúp đưa anh ấy đi trị bệnh, rồi tôi sẽ lo hết các khoản đó, nhưng nhớ là không được bàn tán về vụ này nghe chưa?
M
ọi người dừng tay một chút để nhìn xem cô dâu chú rể bước ra. Họ đẹp đôi thật. Ở khách sạn này họ từng chứng kiến những đôi trai gái nên duyên đến đặt hàng, nhưng hôm nay đôi trai tài gái sắc đó là ông chủ và bà chủ tương lai của mình. Thủy Tiên, Khải Trọng lễ đính hôn của họ gọn gàng. Chú rể hình như đôi mắt trũng sâu, nét mặt bơ phờ. Ðiều đó không giấu được Thủy Tiên và ông Tính. Ông ngẫm nghĩ:
– Quái! Thằng Trọng hôm nay sao trong nó hộc hác quá vậy.
Trong óc ông thoáng qua:
hay là nó lại gặp … Chắc có chuyện gì.
Ông Khái Hòa nói nhỏ bên tai làm ông giật mình:
– Anh tuyên bố đi anh sui.
– Hả?
Bà Thủy e ngại khi thấy ông chồng mình như từ cung trăng xuống, liền kéo nhẹ tay ông:
– Ông làm cái gì mà như phỗng đá vậy. Có nghe anh Hòa nói không?
– Ừ ừ … Tôi nghe rồi …
Làm lễ xong rồi mọi người quây quần bên bàn tiệc thật vui vẻ. Thủy Tiên trong chiếc áo dài gấm Thượng Hải thật tha thướt. Cô lén nhìn Khải Trọng. Chờ lúc mọi người đang vui vẻ không để ý, cô hỏi nhỏ:
– Sao anh có điều gì buồn ư?
Khải Trọng nhướng đôi mắt mệt mỏi cố làm vui:
– Ðâu có. Tại anh nôn gặp em nên không ngủ được.
Nghe câu nói ngọt ngào của Khải Trọng, Thủy Tiên cười lộ những chiếc răng trắng đều rất duyên dáng. Khải Trọng muốn hồn lên mặt cô, nhưng anh lại nhớ những khuôn mặt tròn vo như quả dừa lại nhảy múa trong óc anh đang nhe miệng cười. Chúng giễu anh, chúng hỏi anh sợ không? Ðể chứng tỏ là mình không sợ có thần kinh thép. Anh bảo không sợ. Thế là chúng cứ nhảy múa. Mắt Khái Trọng như nổ đom đóm. Ðầu óc quay cuồng. Anh nắm chặt mép bàn cho khỏi ngã. Thủy Tiên nhìn mặt anh trắng bệch, cô lo lắng bước đến vịn nhẹ vào tay anh:
– Anh sao thế? Có chuyện gì giấu em phải không?
– Thủy Tiên, anh hỏi em chuyện này nhé. Em phải nói thật.
Thủy Tiên ngạc nhiên:
– Chứ em giấu anh chuyện gì?
Khải Trọng lắc đầu:
– Em đừng hiểu lầm ý anh. Anh muốn hỏi em là sau khi bà nội mất, khách sạn này ai quản lý?
– Thì gia đình em chứ ai.
– Chỉ có ba mẹ thôi hay còn ai khác?
– Chỉ có ba và mẹ.
– Còn trước khi nội mất. Ai là người xây dựng nên khách sạn?
– Bà nội em.
– Còn ai nữa không?
– Em không biết, nhưng anh làm gì như hỏi cung em vậy?
Khải Trọng gượng cười:
– Anh chỉ tìm hiểu vậy thôi.
Thủy Tiên không tin:
– Nếu chỉ có vậy sao gượng mặt anh trông có vẻ lo lắng. Có phải anh biết chuyện gì xung quanh bà em phải không. Anh có manh mối gì rồi hả?
Thủy Tiên mở to đôi mắt hỏi anh một hơi làm anh bối rối:
– Chưa anh chưa tìm ra, nhưng anh quyết phải bật mí cho được chuyện lạ ở khách sạn này, em bằng lòng không?
Thủy Tiên nép vào ngực anh cô nghe trái tim mình đập dồn dập. …Anh thật đáng yêu … vì mình mà anh mất ngủ, vì mình mà anh trăn trở tìm ra bí mật giúp cô. Thủy Tiên thấy lòng mình sung sướng ấm cúng hơn. Ðúng là cha đã chọn cho cô một tấm chồng xứng đáng. Lần đầu tiên trong đời có nép đầu vào ngực một người đàn ông mà cô tin cậy. Thủy Tiên như thấy trước mắt mình cả trời hạnh phúc đang ùa về. Cô nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn thật đằm thắm mà Khải Trọng vừa trao cho.
Hôm nay là chủ nhật. Khách sạn tổng vệ sinh quanh các phòng và hành lang. Các nhân viên điều tham gia. Mọi người dọn dẹp bàn ghế, sửa lại màn, giường, chiếu, gối, lau sạch từng góc phòng thật rộn rịp. Mỗi người lo vài ba phòng kể cả tẩy rửa hành lang. Có tiếng Lệ gọi lớn:
– Anh Hoàng làm ơn xách giùm em xô nước.
– Ừ! Có đây …
Hoàng chạy nhanh vào phòng lấy nước. Các cô đang lúi húi dọn dẹp. Bỗng họ nghe đánh huỵch một cái. Cái xo đập xuống nền nhà nghe đánh …bốp nước đổ lênh láng. Hoàng té nằm dài trên vũng nước. Rất đau anh cố đứng dậy. Lệ la lên:
– Trời ơi ! mượn có một chút làm đồ tùm lum ướt cả tường rồi.
Nén đau anh Hoàng chỉ về phía trước miệng lắp bắp:
– Cô nhìn … nhìn kìạ …. Bà lão.
Lệ nhìn theo tay anh, cô chỉ thoáng thấy một bóng người vừa biến mất ngay bức tường trước mặt. Lệ không hiểu gì cả lùi lại nhìn rõ nhưng cô chẳng thấy gì cả ngoài bức tường vừa bị đổ nước còn loang lổ nước. Mặt Hoàng trắng bệch.
Anh cứ ngồi nhìn bức tường lo sợ, hải hùng. Toàn bộ cảnh ấy xảy ra trong tích tắc. Lại bà cụ, bà đi từ hành lang xướng rồi biến mất ngay trước mặt anh. Lo nhìn bà lão nên Hoàng buông rơi chiếc xô và té nằm dài trên sàn gạch. Vậy bà cụ Nam gặp là có thật . còn bà lão thoát mất cũng có thật.
– Trời ơi! Mạ. Ma giữa ban ngày ban mặt mà ma xuất hiện. Không khéo có ngày mình chết oan vì bà ấy.
Lệ ngạc nhiên nhìn bộ dạng của Hoàng :
– Sao anh không ngồi dậy maè lo dọn dẹp. Ngồi mà ngóng cái gì vậy?
– Tôi đau quá, cô làm ơn kéo giùm tôi cái chân xem có bớt không?
Lệ nắm chân anh kéo mạnh. Hoàng la hét lên:
– Trời ơi! Bộ cô tính bẻ gãy chân tôi à? Cô nuôi tui nổi hôn.
– Cái gì mà la om sòm vậy Hoàng?
Ông Tính đi tới, ông suýt ngã vì vũng nước trên sàn gạch:
– Sao không lau sạch để như thế này mà coi được à?
Ông Tính hơi cáu làm cho Lệ và Hoàng chột dạ, nhưng anh nhăn nhó không tài nào đứng lên được:
– Thưa ông chủ, không phải tụi con ẩu đâu? Chỉ tại có ma …
– Hả? Anh nói cái gì?
– Dạ con xách xô nước, bà cụ hiện ra từ trên lầu men xuống. Con nhớ đêm hồi hôm anh Nam con dừng lại, bà ấy đi thẳng vào bức tường này rồi biến mất ngay trước mắt. Và con bị té … chân treo rồi không đứng lên dược, nên chưa dọn dẹp.
– Anh nói sao? Một bà cụ … hung dữ?
Mặt Ông Tính tái dần hỏi trong hơi thở:
– Ðêm rồi bà ấy xuất hiện ở đâu?
– Dạ ở phòng thu ngân.
– Sao anh không cho tôi biết?
– Dạ cậu Trọng không cho chúng con nói với ông và cô Hai. Sợ ông buồn, cậu Trọng bảo để hôm nay rồi báo lại cũng không sao. Bây giờ con tin là ở đây có ma ông ạ.
– Hừ! Lão già này trấn ếm cái gì mà ngày càng lộng dã.
Ông Tính lẩm bẩm rồi nói to:
– Các anh dọn dẹp nhanh lên. Nếu có chuyển gì xảy ra thì báo cho tôi biết ngay chưa. À! mà chân anh có sao không? Nếu đi không được thì cô Lệ mau gọi các cậu … đến giúp đưa anh ấy đi trị bệnh, rồi tôi sẽ lo hết các khoản đó, nhưng nhớ là không được bàn tán về vụ này nghe chưa?
Comments for chapter "Chương 13"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận